Ngay khoảnh khắc Hoắc Thiệu Hằng đứng lên nói, đôi mắt Đậu Khanh Ngôn lập tức sáng lên lấp lánh.
Nghe Hoắc Thiệu Hằng nói xong, cô ta như chìm vào hồi ức về nhiệm vụ lần đó, nét mặt thay đổi liên tục, chốc lại ngọt ngào, chốc lại buồn bã âu sầu, chốc lại hoảng sợ, chốc lại vô cùng bi thương.
Đến cuối cùng, đột nhiên cô ta cất tiếng hát.
“Dòng sông xưa rừng táo trắng hoa nở đôi bờ, lặng lờ trôi mặt nước đã loang sương mờ, kìa bóng ai thấp thoáng đó chính Kachiusa, giữa trời mây dòng sông nắng tươi chan hòa”
“Để anh nhớ người thiếu nữ anh hằng mong chờ
Để được nghe từng tiếng hát nơi quê nhà
Vì đất nước thân yêu anh ra đi giữ gìn
Kachiusa vẫn chung thủy với mối tình…”
Tiếng hát của Đậu Khanh Ngôn rất hay, giai điệu bài Kachiusa cũng rất cảm động, nhưng bài hát này cất lên từ miệng cô ta lại khiến Hoắc Thiệu Hằng cảm thấy một sự chế nhạo kỳ lạ.
Anh lên tiếng cắt ngang tiếng hát của cô ta: “… Cô không xứng hát bài hát này. Thưa thẩm phán, tôi còn có việc nên xin được đi trước.”
Hoắc Thiệu Hằng xoay người rời đi thì tiếng hát của Đậu Khanh Ngôn cũng im bặt.
Cô ta ngơ ngẩn nhìn theo bóng lưng Hoắc Thiệu Hằng, rồi khóc ré lên một tiếng kinh thiên động địa: “… Hoắc Thiệu Hằng! Tim anh được đúc bằng sắt hay sao? Anh không phải là con người! Anh là một cỗ máy giết người từ đầu đến chân! Em nguyền rủa anh! Nguyền rủa anh cô độc, lẻ loi cả đời! Nguyền rủa tất cả những người phụ nữ yêu anh đều sẽ không có kết cục tốt đẹp!”
Hoắc Thiệu Hằng thoáng dừng bước, anh ngẩng đầu lên, trầm mặc một lát rồi quay đầu lại nói: “Còn nguyền rủa được người khác thì có lẽ bệnh tâm thần của cô tự khỏi mà không cần uống thuốc rồi. Thưa các vị thẩm phán, giả tạo bệnh tâm thần cũng là yếu tố gia tăng tội danh. Hy vọng vụ án này sẽ có một phán xét nghiêm minh để trả lại sự công bằng muộn màng cho những chiến sĩ đã hy sinh của chúng tôi.”
Công bằng tuy đến muộn, nhưng cuối cùng vẫn đến.
Kết quả của buổi phán quyết này đã không còn nghi vấn gì nữa.
Luật sư của Đậu Khanh Ngôn sợ hãi đến nỗi mặt xám như tro, phải cố gắng bình tĩnh lắm mới không bỏ của chạy lấy người ngay tại trận.
Bạch Duyệt Nhiên cũng tham gia vào buổi chất vấn Đậu Khanh Ngôn và bốn kẻ tòng phạm.
Trong tay cô không chỉ có bằng chứng về việc bốn người này ăn cắp ảnh đạo cụ bí mật, mà còn có bằng chứng về việc họ đánh cắp thông tin mật từ Cục tác chiến đặc biệt. Nhất là, sự “phản công” thần sầu của Thủ tướng Đậu trong ngày cuối cùng của đợt bầu cử Thủ tướng đó, cũng có liên quan mật thiết tới bốn người này.
Sắc mặt của thẩm phán Tòa án Quân sự đặc biệt rất khó coi, đến bốn giờ chiều thì tuyên án ngay tại phiên tòa: “Đậu Khanh Ngôn đánh cắp thông tin quân sự bí mật và để lộ bí mật quân sự dẫn đến hậu quả nghiêm trọng, gây tổn thất nặng nề cho hành động của Cục tác chiến đặc biệt nước ta ở châu Âu, đồng thời giả mạo hồ sơ bệnh án tâm thần nhằm thoát khỏi sự trừng phạt của pháp luật, những lời phỉ báng ác ý của người khác. Phiên sơ thẩm kết án tù chung thân và bị tước quyền lợi chính trị suốt đời. ”
Nghe đến đấy, người Đậu Khanh Ngôn thoáng lảo đảo, hai chân mềm nhũn, cuối cùng ngất ngay trên ghế bị cáo.
Sắc mặt của bốn đồng phạm phía sau Đậu Khanh Ngôn cũng không khá hơn là mấy, nhưng bọn họ vẫn gắng gượng không ngất xỉu.
Thẩm phán căn cứ vào tội danh tòng phạm để phán quyết bốn tên đó, đồng thời còn có tội danh phản bội tổ chức của mình, bán đứng thông tin bí mật của tổ chức và các tội danh khác, kết quả sơ thẩm cuối cùng là mức án chung thân giống Đậu Khanh Ngôn.
***
Sau khi buổi phán quyết kết thúc, Bạch Duyệt Nhiên gửi tin nhắn thoại cho Hoắc Thiệu Hằng: “Hoắc thiếu, đã tuyên án rồi, tù chung thân, không được tạm hoãn thi hành hình phạt.”
Hoắc Thiệu Hằng không nghe điện thoại, đối với anh, chuyện này đã chấm dứt. Hiện tại, anh đang phải tập trung vào vụ án của Bạch Cẩn Nghi, còn phải tập hợp lại đội điều tra, tiến hành điều tra lại từ đầu các sự kiện quan trọng của phòng thí nghiệm mười sáu năm trước.
Kết quả phán quyết của Đậu Khanh Ngôn đã được gửi đến phủ Thủ tướng, Ngôn Thu Ánh, phu nhân Thủ tướng, vừa nghe đã ngất lịm.
Bác sĩ gia đình vội vã chạy đến cấp cứu, vừa cho thở oxy, vừa xoa bóp kϊƈɦ tim mới khiến bà ta tỉnh lại được.
Vừa tỉnh dậy, bà ta túm lấy vạt áo Thủ tướng khóc lóc đau khổ: “Phải làm sao đây? Khanh Ngôn phải làm sao đây? Ông mau nghĩ cách đi! Mau nghĩ cách đi! Nó mới hai mươi bảy tuổi! Không thể sống cả đời trong tù được!”
Đậu Hào Ngôn vừa chăm sóc Ngôn Thu Ánh, vừa an ủi: “Mẹ đừng đau buồn nữa, bây giờ là thời điểm nhạy cảm, chúng ta không thể làm gì trong thời gian này được. Đợi đợt sóng gió này qua đi, chúng ta nhờ người bảo lãnh cho Khanh Ngôn ra tù là được mà.”