Dáng vẻ luôn tự nhiên, phóng khoáng trước mặt Cố Niệm Chi của Ôn Thủ Ức gần như tan vỡ. Cô ta gắng sức lắm mới nhịn được sự ngột ngạt trong ngực xuống, uốn lưỡi nhiều lần trong miệng rồi nghiến răng nghiến lợi nói, “… Tôi mới 24 tuổi, ở đâu ra lý lịch ba mươi năm?!”
“Ồ? Cô Ôn mới 24 tuổi thôi sao? Nhìn cứ như là 34 tuổi ấy. Xin lỗi nhé, tôi nhìn nhầm, cô đừng để ý. Nếu như cô nhất định để ý thì tôi xin lỗi. Sau này cô nên đi làm đẹp ở spa nhiều hơn đi, vừa để bảo dưỡng da, cũng vừa để giảm béo đi một chút, không nói giống 24 tuổi, giống 28 tuổi thôi là được rồi.” Cố Niệm Chi mỉm cười, nở nụ cười tuổi mười tám đầy ngọt ngào, tràn trề thanh xuân, tinh thần phấn chấn không ai có thể địch nổi. Hơn nữa, cô còn cố ý dùng chuyện tuổi tác để áp chế Ôn Thủ Ức, từng bước đẩy sức đề kháng của cô ta tới góc tường.
Vóc dáng Ôn Thủ Ức không cao, dáng người đầy đặn, thật ra không béo chút nào, nếu như cứ nói là béo, chỉ có thể nói là “hơi mũm mĩm” mà thôi.
Cố Niệm Chi hiểu rõ, đối với con gái mà nói, kiêng kỵ nhất là chuyện người khác nói mình già và béo. Cố Niệm Chi cố tình nhắc tới cả hai chuyện, đả kϊƈɦ cảm giác hơn người và lòng tự tin đến kì quặc của Ôn Thủ Ức, như thế mới có thể đột phá được sự phòng bị trong lòng cô ta, mới hỏi được nhiều tin tức hơn.
Cả người Ôn Thủ Ức đang run rẩy, cô ta phải dùng hết sức bản thân mới nhịn xuống được lửa giận do bị Cố Niệm Chi khiêu khích, hơn nữa vết thương bị đạn bắn ở ngực tựa hồ như cũng bắt đầu đau âm ỉ.
Cô ta dùng tay che ngực, rất lâu sau mới thuận khí, khàn giọng nói với Cố Niệm Chi, “Xin lỗi, vết thương của tôi hơi đau, xin cho tôi trì hoãn một chút.”
Cô ta đang cố tình nhắc nhở Cố Niệm Chi, rằng cô ta có ân cứu mạng với cô chứ gì.
Tâm trạng Cố Niệm Chi cũng rất phức tạp, cô cũng đợi một lát, thấy thần sắc Ôn Thủ Ức đã khôi phục bình thường mới thản nhiên nói, “Vậy thì nói về sơ yếu lý lịch từ khi cô đi học tới nay đi.”
Ôn Thủ Ức nhìn Cố Niệm Chi đầy ẩn ý sâu xa, một lần nữa nói lý lịch của mình ra, đơn giản là học tiểu học ở đâu, trung học chỗ nào, sau đó là đại học và khoa Luật.
Cố Niệm Chi nhận ra, Ôn Thủ Ức này cũng nhảy rất nhiều cấp, 18 tuổi tốt nghiệp đại học, 21 tuổi tốt nghiệp khoa luật, sau đó tới năm 24 tuổi đã là giảng viên của Khoa Luật Đại học Harvard rồi. Quả thật cũng có thể được coi là một “thiếu nữ thiên tài”.
Trước kia bởi vì không thích Ôn Thủ Ức, cho nên cô không quan tâm tới mọi chuyện của Ôn Thủ Ức, bao gồm cả lý lịch của cô ta, bây giờ thật sự cũng khá bất ngờ.
Cố Niệm Chi coi trọng cô ta thêm mấy phần.
Nhìn lại một chút những câu hỏi và câu trả lời của Triệu Lương Trạch và Ôn Thủ Ức, Cố Niệm Chi mỉm cười rồi hỏi, “Cô Ôn, xin hỏi cô giúp Đậu Khanh Ngôn vụ kiện gì ở Mỹ?”
Tâm trạng Ôn Thủ Ức lập tức trở nên tốt đẹp hẳn, trêи mặt hiện lên một nụ cười thật tươi giống như bắt được nhược điểm của Cố Niệm Chi, nói, “Chị vừa mới nói với anh Triệu rồi, đấy là chuyện nội bộ giữa chị và Khanh Ngôn. Cô ấy là khách hàng của chị, chị là luật sư của cô ấy. Giao dịch của bọn chị là bí mật được pháp luật bảo vệ, không thể nói với người ngoài.”
Cố Niệm Chi buồn cười nhìn cô ta thao thao bất tuyệt phổ cập những điều lệ đặc xá trong pháp luật của Mỹ về luật sư và khách hàng. Chờ cô ta nói xong, cô mới gật đầu nói, “Tôi biết, cho nên tôi không hỏi giao dịch giữa cô và cô ta là gì, tôi chỉ hỏi cô giúp cô ta vụ kiện gì. Cô đừng khinh tôi ít hiểu biết, không hiểu luật của Mỹ. Tôi chỉ biết là, mỗi một phiên tòa của Tòa án Mỹ đều có thể tra cứu được trêи website của bọn họ. Cô đừng nói với tôi rằng, những tin tức tra được trêи mạng cũng là những bí mật giữa cô và khách hàng được pháp luật bảo vệ nhé. Nếu vậy thì cô giàu to rồi, có thể kiện hết cả Tòa án của Mỹ còn gì nữa.”
[A1]Câu này có thể để ở ngoài như là suy nghĩ trong đầu của Cố Niệm Chi nhưng nên để trong giữa hai dầu **, cũng có thể đưa vào thành câu nói của CNC. E phân vân nên vẫn để thế, c hỏi lại dịch giả giúp e nhé
Nghe Cố Niệm Chi nói xong, toàn thân Ôn Thủ Ức rơi vào trạng thái im lặng, mười ngón tay cô ta nắm chặt lại, móng tay gần như cắm sâu cả vào lòng bàn tay.
“Sao lại không nói gì thế?”
Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên từ màn hình laptop, nhìn thẳng vào mặt Ôn Thủ Ức, đôi mắt to đột nhiên nheo nheo lại.
Nhìn gương mặt hóa đá của Ôn Thủ Ức, cô bỗng có cảm giác quen thuộc như đã từng quen biết.
Sao lại có thể như thế chứ?
Cố Niệm Chi biết mình luôn không muốn nhìn thẳng Ôn Thủ Ức dù chỉ nửa con mắt…
Từ sau lần đầu tiên hai người có cuộc nói chuyện chẳng vui vẻ gì ở dưới tòa nhà ký túc xá nữ của khoa Luật trường đại học C, Cố Niệm Chi đã vô thức tự bật chế độ “ẩn” đối với cái người tên Ôn Thủ Ức này rồi.
Những ký ức có liên quan tới dáng dấp cô ta trong trí nhớ của Cố Niệm Chi luôn rất mơ hồ. Không phải là cô không nhớ rõ, mà là cô không muốn nhớ rõ tướng mạo của cô ta.
Từ khi có được ký ức đến nay, Cố Niệm Chi gần như chưa từng có cảm xúc phản cảm như thế này với ai bao giờ.
Khi Ôn Thủ Ức rơi vào trạng thái im lặng thất thần, trong đầu Cố Niệm Chi cũng không có phút nào nhàn rỗi, những suy tư trong đầu cô thay đổi nhanh như chớp đã lật đi lật lại những cảm xúc và ấn tượng kì quái của mình về Ôn Thủ Ức rồi.
Cô nhẹ nhàng hắng giọng một tiếng, quyết định bình tĩnh đối mặt với Ôn Thủ Ức trước đã.