“A? Em có thể sao?” Cố Niệm Chi vụt một tiếng ngồi phắt dậy khỏi giường, một tay cầm điện thoại, một tay vội vàng vơ lấy quần áo treo ở đầu giường, “Em có thể giúp các anh sao?”
“Ừm, anh sẽ gửi công văn mời, nói em là chuyên gia thẩm vấn bọn anh mời tới.”
Hoắc Thiệu Hằng vừa nói vừa tiện tay ra hiệu cho Triệu Lương Trạch để anh ta chuẩn bị thư mời cho Cố Niệm Chi làm chuyên gia thẩm vấn.
Một chút cảm giác buồn ngủ Cố Niệm Chi cố mãi mới có vụt tan biến hết. Cô còn như vừa ngân nga điệu nhạc vừa rời giường, chỉ nói một câu “lát gặp lại nhé” với Hoắc Thiệu Hằng rồi cúp điện thoại, chạy vội tới tủ quần áo tìm kiếm hồi lâu, cuối cùng tìm được một bộ âu phục xám nhạt bằng lông cừu theo thiết kế thu đông của Milano để mặc. Bởi vì đang là ban đêm nên cô không mặc váy mà mặc quần dài, bên ngoài khoác thêm một chiếc áo khoác len cashmere rồi đi ra ngoài.
Cô không biết Hoắc Thiệu Hằng ở đâu, nhưng khi cô ra khỏi dinh thự, Hoắc Thiệu Hằng đã phái người tới chờ ở cổng dinh thự, nhanh chóng đưa cô tới bên cạnh Hoắc Thiệu Hằng.
Triệu Lương Trạch cũng ở trong phòng đó chờ cô, thấy cô tới, anh ta lập tức đưa ghi chép lần thẩm vấn vừa rồi cho Cố Niệm Chi xem, sau đó lắc đầu nói, “Em xem một chút đi, tất cả những câu hỏi quan trọng, vừa hỏi ra một cái đều bị họ lắc đầu nói không biết, hơn nữa còn nói với anh đủ điều về pháp luật. Mẹ nó chứ! Tự dưng anh chỉ muốn đi sửa lại pháp luật thôi!”
Cố Niệm Chi vừa cười hì hì một tiếng, vừa nhận lấy rồi nhanh chóng xem hết, sau đó mới nói, “Thú vị, thú vị thật đấy! Anh Tiểu Trạch, anh ở đây xem đi, em sang báo thù cho anh!”
“Ừ, cô ta ở trong kia đấy.” Triệu Lương Trạch chỉ về phía cửa sổ, “Cứ tự cho mình là hay ho tử tế, đến nỗi người khác chỉ muốn tát mạnh vào mặt cô ta một phát thôi!”
“Anh cứ nói thẳng là trông cô ta gợi đòn đi cho xong!” Cố Niệm Chi cười hì hì đóng laptop của Triệu Lương Trạch lại, “Em mang máy tính này của anh qua đó được không?”
“Ừm, không có vấn đề, em cầm đi đi.” Triệu Lương Trạch nhìn sang Hoắc Thiệu Hằng, hỏi: “Hoắc thiếu, còn có vấn đề gì không ạ?”
Hoắc Thiệu Hằng chắp tay sau lưng đứng trước cửa sổ, nhìn Ôn Thủ Ức ở phía bên kia cửa sổ, nói với Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, sau khi sang, ngoại trừ những câu hỏi Tiểu Trạch đã hỏi, em cũng có thể tự do phát huy, hỏi một chút tới mối quan hệ giữa cô ta và Hà Chi Sơ.”
“Dạ?” Cố Niệm Chi ôm laptop nhíu mày, “Tại sao phải hỏi chuyện bọn họ? Em không có chút hứng thú nào…”
Hoắc Thiệu Hằng hơi cong khóe môi, màu đen trong đôi mắt đen lay láy kia ngưng tụ lại, giống như muốn hút cô vào trong đó, “… Nghe lời đi.”
Câu nói này như lời niệm thần chú vậy, Cố Niệm Chi lập tức gật đầu như búa bổ, “Vâng, vâng, em nghe…”
Hoắc thiếu, anh đẹp trai, anh nói gì em cũng đều nghe cả.[A1]
***
Ôn Thủ Ức vừa mới cúi đầu uống ngụm nước đã thấy cửa phòng thẩm vấn bị người ta đẩy ra.
Cô ta mỉm cười ngẩng đầu lên, mặc dù vóc dáng không cao nhưng lúc nhìn người khác lại mang theo một cảm giác hơn người, cao cao tại thượng.
Có điều, khi nhìn thấy Cố Niệm Chi đang tươi cười rạng rỡ đi từ ngoài cửa vào, nụ cười của cô ta trong thoáng chốc liền cứng ngắc lại, cái cảm giác hơn người kia không còn sót lại chút gì, chỉ còn lại sự cảnh giác và vô cùng kiêng dè.
Nhưng sự chuyển đổi vẻ mặt này cũng chỉ diễn ra trong nháy mắt, Ôn Thủ Ức nhanh chóng khôi phục lại thái độ bình thường, rất ôn tồn lễ độ nói với Cố Niệm Chi, “Niệm Chi, sao em cũng tới đây?”
Cố Niệm Chi ôm laptop của Triệu Lương Trạch để lên trêи chiếc bàn dài mảnh, ngồi xuống vị trí Triệu Lương Trạch vừa ngồi, tỏ thái độ đang làm việc công hỏi, “Đề nghị cô khai rõ họ tên, quốc tịch, tự thuật lý lịch ba mươi năm trở lại đây.”
Ôn Thủ Ức lập tức trợn mắt ngạc nhiên, “Cái gì? Em giả vờ không biết chị ư?”
“Yên lặng, nơi này là phòng thẩm vấn của Trụ sở Cục tác chiến đặc biệt Đế quốc Hoa Hạ, địa vị không thấp hơn Tòa án tối cao của Mỹ, đề nghị cô tôn trọng một chút.” Cố Niệm Chi cũng không ngẩng đầu lên, nói: “Xin hỏi họ tên, quốc tịch, và tự thuật lý lịch ba mươi năm trở lại đây.”
Cố Niệm Chi phô bày khí thế mạnh mẽ như trêи tòa, hỏi Ôn Thủ Ức giống như đang hỏi bị cáo vậy.
Ôn Thủ Ức lập tức bị hỏi tới há hốc miệng, trong lòng không biết đã tức giận tới mức nào rồi. Một lúc sau, cô ta mới cố kìm nén, cứng họng nói: “Tôi là Ôn Thủ Ức, quốc tịch Mỹ. Không thể nào tự thuật được lý lịch ba mươi năm trở lại đây.”
“Vì sao?” Cố Niệm Chi ngẩng đầu lên từ sau laptop, mặt không chút cảm xúc, hỏi cô ta, “Có điều gì khuất tất không thể để lộ ra ngoài sao?”
“Sao cô lại nói thế?” Câu này của Cố Niệm Chi đã kϊƈɦ thích lửa giận của Ôn Thủ Ức thành công. Tay cô ta siết chặt lại, đặt trêи bàn trước mặt, không ngừng run lên, “Tôi muốn kiện cô tội phỉ báng!”
“Còn tôi sẽ kiện cô tội cản trở sự công bằng của luật pháp.” Cố Niệm Chi đập bàn đến bốp một tiếng, “Cô cho rằng cô có quốc tịch Mỹ thì có đặc quyền ở Đế quốc Hoa Hạ sao? Cô có biết ăn nói cho đàng hoàng không?! Mới hỏi cô một câu mà cô đã muốn khoa tay múa chân sao? Có tin tôi kiện cho cô ngồi tù cả đời, ông bố Mỹ của cô cũng sẽ không đoái hoài gì tới cô chút nào không?”