Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 469



Chương 471:

 

“… Không được sao?”

 

Cố Niệm Chi chớp mắt mấy cái, cặp lông mi dài thật dài như cánh bướm, gần như thoáng chạm vào mặt anh vậy.

 

“Quyến rũ mà thế này à? Anh còn tưởng… em định dùng biện pháp mạnh cơ đấy…”

 

Hoắc Thiệu Hằng nhướng mày, nắm lấy cổ tay Cố Niệm Chi, kéo tay cô từ trêи cổ mình xuống. Giọng nói trầm thấp phát ra từ miệng anh, mang theo vẻ mê hoặc khiến người khác không thể nào kháng cự nổi.

 

“Ồ? Anh không thích em dùng biện pháp mạnh với anh sao?” Cố Niệm Chi đã gần như ở tình trạng “vò đã mẻ chẳng sợ rơi” nữa rồi. Cô giang hai tay ra, nằm ngửa trong chiếc chăn lông ngỗng, trong mắt đầy ý cười, “Vậy anh dùng biện pháp mạnh với em đi… Em cam đoan sẽ không phản kháng…”

 

Hoắc Thiệu Hằng cứng người. Không ngờ nhịp tim luôn bình tĩnh của anh lại cũng biết nhảy loạn mất một nhịp.

 

Có điều, anh lại nhanh chóng mỉm cười, vỗ nhẹ vào má của Cố Niệm Chi, ngồi dựa vào mép giường của cô, “Ngủ đi, anh ở lại với em.”

 

“Không đi sao?”

 

“Không đi.”

 

“Đến tận sáng nhé?”

 

“Đến tận sáng.”

 

Cố Niệm Chi thỏa mãn rúc vào bên cạnh chân Hoắc Thiệu Hằng, cuối cùng vẫn chưa yên tâm, còn gối lên trêи đùi anh nữa.

 

Mặc dù bắp đùi anh cứng như đá, Cố Niệm Chi còn thầm nghĩ mình mà gối lên đùi anh ngủ một đêm có khi sẽ sái cổ mất, nhưng cô vẫn ôm lấy đùi anh ngủ ngon lành.

 

Loại đùi này, cô phải ôm được cả đời mới tốt…

 

Cố Niệm Chi nhanh chóng chìm lại vào giấc ngủ.

 

Hoắc Thiệu Hằng cụp mắt quan sát cô nàng đang ôm lấy đùi mình như con bạch tuộc này, nở nụ cười khó xử, thật bó tay với cô luôn!

 

Anh kéo chiếc chăn lông ngỗng sang đắp lên cho cô rồi nhắm mắt dưỡng thần, bất tri bất giác cũng ngủ thϊế͙p͙ đi.

 

So với những giấc ngủ ở các khu rừng núi hoang vắng hay núi sâu đầm lớn đi làm nhiệm vụ khi trước, ngủ thế này cũng không tính là khó chịu, mà cô ở ngay bên cạnh anh nên anh cũng không cần phải nơm nớp lo sợ…

 

***

 

Sáu giờ sáng hôm sau, Hoắc Thiệu Hằng tỉnh dậy rất đúng giờ.

 

Cố Niệm Chi vẫn đang ngủ say. Cô ngủ ngon đến mức làn da ửng hồng nõn nà, tấm chăn đã bị cô đạp bay lung tung, nhưng vẫn nhớ ôm chặt lấy bắp đùi anh.

 

Hoắc Thiệu Hằng cạn lời nhìn cổ cô dùng tư thế cực kì vặn vẹo để gác lên đùi mình, trong lòng có chút lo lắng, sợ cổ cô hôm nay sẽ không chỉnh lại ngay ngắn được.

 

Đang lúc do dự, điện thoại của Cố Niệm Chi lại vang lên.

 

Hoắc Thiệu Hằng cầm lên nhìn, hóa ra lại là Triệu Lương Trạch gọi tới.

 

Anh hơi nhíu mày, trượt ngón tay trêи màn hình, nhận điện thoại. Còn chưa kịp nói gì, anh đã nghe thấy Triệu Lương Trạch sốt ruột hỏi, “Niệm Chi à? Niệm Chi à? Em dậy chưa đấy? Hôm qua em thấy Hoắc thiếu lần cuối cùng là lúc nào? Sáng nay đã gặp anh ấy chưa? Anh tìm anh ấy lâu lắm rồi nhưng anh ấy không có ở trong phòng ngủ của mình!”

 

Một tay Hoắc Thiệu Hằng đút trong túi quần, một tay cầm điện thoại áp vào tai, làm như không có chuyện gì xảy ra nói: “Tốt nhất là cậu nên có việc cấp bách mới tìm tôi.”

 

Triệu Lương Trạch ở đầu dây bên kia im lặng trong một giây, sau đó giọng run rẩy hỏi: “Hoắc… Hoắc thiếu à?!”

 

“Ừ.”

 

“Sao… sao… sao… sao anh lại…”

 

“Tối hôm qua Niệm Chi thấy người khó chịu, tôi qua xem con bé thế nào.” Hoắc Thiệu Hằng không nhiều lời, nói, “Cậu nói nhảm nhiều quá đấy, xem ra cũng không có việc gì gấp. Tôi tắt máy đây, cậu đừng có gọi điện cho Niệm Chi nữa.”

 

Ba bốn cửa sổ trêи màn hình máy tính trước mặt Triệu Lương Trạch kết nối thẳng đến hành lang tầng hai dinh thự của Hoắc Thiệu Hằng.

 

Không lâu sau khi Hoắc Thiệu Hằng cúp điện thoại, anh ta liền nhìn thấy rất rõ Hoắc Thiệu Hằng đi ra từ phòng ngủ của Cố Niệm Chi, quay về phòng mình.

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.