Xin Chào Thiếu Tướng Đại Nhân

Chương 468



Chương 470:

 

Hoắc Thiệu Hằng cũng rất tò mò, hơn nữa vì tính chất công việc của mình, anh cũng hiểu khá rõ tiến triển của thí nghiệm này trêи thế giới.

 

“Trong ba năm nay, tiến triển của Mỹ với thí nghiệm này đột nhiên tăng mạnh…” Hoắc Thiệu Hằng kín đáo đưa mắt liếc nhìn Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long một cái, “Mà vào mười sáu năm trước, Đế quốc Hoa Hạ chúng ta đã dẫn đầu trong lĩnh vực này, dẫn trước các quốc gia khác ít nhất một trăm năm rồi. Nhưng bởi vì bị Bạch Cẩn Nghi làm chậm trễ mười sáu năm, không ngờ chúng ta lại bị các quốc gia khác đuổi kịp.”

 

Nói tới nói lui, anh vẫn không buông tha cho Bạch Cẩn Nghi.

 

Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long đưa mắt nhìn nhau, vẻ mặt rất nghiêm túc.

 

“Thiệu Hằng, chuyện của Bạch Cẩn Nghi đã giao cho cảnh sát xử lý rồi, cậu đừng nên làm phức tạp thêm nữa.” Chủ tịch Long trịnh trọng cảnh báo anh, “Nhà họ Bạch vô cùng phức tạp, sẽ rút dây động rừng. Hơn nữa, vì nhà bọn họ nhiều người, các mối quan hệ thông gia vô cùng rắc rối và phức tạp, cho nên chúng tôi không hy vọng mục tiêu của cậu quá lớn, cậu hiểu không?”

 

Thượng tướng Quý im lặng ngồi bên cạnh không lên tiếng, không phát biểu gì cả.

 

Không phải lúc nào ông ấy cũng đồng ý kiến với Chủ tịch Long, cho nên khi ông ta im lặng, bình thường chính là ý kiến của hai người không đồng nhất.

 

Hoắc Thiệu Hằng khẽ gật đầu, rất bình thản tự nhiên, nói: “Chủ tịch Long, chú cứ yên tâm, giờ là thời đại nào rồi chứ? Cháu có muốn liên đới cũng không có khả năng mà, hơn nữa chuyện chém đầu cả nhà ấy cũng lỗi thời rồi.”

 

“Ha ha ha ha, cậu hiểu được là tốt.” Chủ tịch Long bị anh chọc cho cười ha ha, “Lần trước, chuyện Bạch Dư Sinh đó, cậu làm rất xuất sắc.”

 

“Đâu có, đâu có.” Hoắc Thiệu Hằng không dám chiếm công, “Lần trước có thể khiến cho Bạch Dư Sinh phải đền tội, là tự nhà họ Bạch vì việc nước không kể tới tình nhà, cháu cũng không thể nào đoạt công lao của bọn họ được.”

 

“A… Ha ha… Cậu biết rồi sao?” Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long hơi lúng túng liếc nhau, “Chuyện này trong lòng cậu nắm chắc là được rồi.”

 

“Cháu biết mà. Các chú nghĩ cháu đang làm việc gì? Chẳng lẽ hai chú quên rồi sao?” Hoắc Thiệu Hằng đứng dậy thu dọn bàn cờ giúp bọn họ, “Đã Tết Nguyên Đán rồi, hôm nay nghỉ ngơi một ngày, ngày mai cháu sẽ tới Bộ Quốc phòng họp, tiện thể chọn tổ viên cho tổ điều tra luôn.”

 

Trong lúc bất tri bất giác, Hoắc Thiệu Hằng đã nắm thế chủ động. Chuyện này, anh tuyệt đối sẽ không cho phép người khác nắm mũi mình dẫn đi, bởi vì nó có liên quan đến mẹ ruột của anh.

 

Bàn bạc xong xuôi, Thượng tướng Quý và Chủ tịch Long mới cáo từ rời đi.

 

Hoắc Thiệu Hằng tiễn bọn họ ra ngoài, khi trở về, đi ngang qua phòng ngủ Cố Niệm Chi, anh đẩy cửa bước vào, để lại điện thoại của cô lên tủ đầu giường.

 

Cố Niệm Chi lơ mơ tỉnh lại, thoáng thấy một bóng người đứng bên giường mình. Cô sợ hãi đến mất hết cả hồn vía, vừa muốn hét lên thì một bàn tay to đã che miệng cô lại.

 

Đó là một mùi hương nam tính mà cô vô cùng quen thuộc.

 

Sự hoảng sợ trong lòng Cố Niệm Chi thoáng chốc tan biến. Cô bình tĩnh trở lại, thân thể mềm mại của cô thả lỏng, chầm chậm thở ra một hơi, mở to đôi mắt ʍôиɠ lung nhìn Hoắc Thiệu Hằng.

 

Phòng ngủ của cô, ban đêm luôn để lại một chiếc đèn.

 

Hoắc Thiệu Hằng thấy cô không kêu lên mới buông tay ra, tiện tay dém lại chiếc chăn lông ngỗng trêи người cô rồi quay lưng muốn rời đi, nhưng lại bị Cố Niệm Chi giữ chặt ống tay áo.

 

Anh quay đầu nhìn cô như muốn hỏi cô cần gì, lại nhìn thấy ngón tay đang giữ chặt tay áo mình của cô. Dưới màu vàng của ánh đèn quả xoài, ngón tay cô trông óng ánh, trong suốt như ngọc, tựa như cọng hành nửa kín nửa mờ, nhìn không thấy khớp xương.

 

Hoắc Thiệu Hằng hơi vùng vằng tay, không dùng lực, Cố Niệm Chi kéo rất gần, anh không tránh thoát được.

 

“Em sao thế?”

 

Anh khẽ hỏi rồi vươn tay sờ trán cô, thấy cũng không sốt.

 

Cố Niệm Chi vừa tỉnh ngủ, đầu óc còn chưa tỉnh táo hoàn toàn, thân thể di chuyển tới gần người cô không muốn rời xa theo bản năng.

 

Cô duỗi tay từ trong chăn ra, vòng qua cổ anh, cất tiếng nỉ non đầy vẻ buồn ngủ, “… Ở bên em đi.”

 

Thân thể Hoắc Thiệu Hằng chợt căng lên trong chớp mắt như mũi tên đang vận sức chờ bắn ra vậy.

 

Anh cúi đầu xuống, chỉ thấy cô đang cố gắng mở đôi mắt to tròn đang mơ màng ngái ngủ của mình ra, hai tay giữ chặt mình không thả.

 

Nụ cười thoáng hiện lên trêи khóe môi của Hoắc Thiệu Hằng rồi biến mất. Anh ngồi xuống cạnh giường Cố Niệm Chi, nắm lấy hai cổ tay của cô, “Niệm Chi, đây chính là thủ đoạn tán tỉnh quyến rũ anh của em sao?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.