Bạch Cẩn Nghi hận đến nỗi muốn ngất đi. Bà ta vất vả, khổ sở nhiều năm như thế, đương nhiên là có thành tựu, nhưng bị Cố Niệm Chi nói như vậy giống như tất cả thành tích trong đời này của bà ta đều là giả dối vậy, oan ức đến phát khóc.
“Tôi đã nói rồi, chuyện nhà họ Hoắc không liên quan gì đến tôi!”
Nói xong, bà ta quay đầu nhìn về phía Hoắc Quan Thần, hận không thể tháo chiếc nhẫn trêи tay xuống ném vào mặt người đàn ông đang ngẩn người nhìn Tống Cẩm Ninh kia.
Nhưng mà bà ta vừa ngẩng đầu lên, vừa vặn nhìn thấy Bạch Duyệt Nhiên đang đứng chếch đằng sau lưng Hoắc Quan Thần.
Bạch Duyệt Nhiên vẫn một mực không nói gì, biểu hiện trêи mặt vô cùng bình tĩnh, nhưng khi trông thấy Bạch Cẩn Nghi muốn tháo nhẫn, cô ấy lại khe khẽ lắc đầu.
Động tác trêи tay của Bạch Cẩn Nghi chợt ngừng lại, trong đầu xoay chuyển hàng trăm suy nghĩ, cuối cùng vẫn không tháo chiếc nhẫn đính hôn xuống, mà đổi thành dùng ngón tay vuốt ve chiếc nhẫn.
Bà ta nhẹ nhàng nói với Hoắc Quan Thần, “Quan Thần, chuyện hôm nay là em không đúng, để anh phải khó chịu. Những điều em vừa nói là nói nhảm thôi. Anh là người hiểu rõ em nhất, vì sao lúc đầu em lại tiến tới với anh, hẳn là anh cũng rõ ràng. Tình cảm của em dành cho anh cả, cũng chưa từng giấu giếm anh. Nhiều năm qua, anh đối xử với em tốt như thế, trong lòng em hiểu rõ. Con người đều sẽ thay đổi, em thay đổi, anh cũng sẽ thay đổi. Nếu như em nói cho anh, trong tim em thật ra đã không còn nhớ rõ anh cả của anh nữa, chỉ còn có anh thôi, anh sẽ tha thứ cho em chứ? Thời gian mười năm này đã sớm chứng minh chúng ta mới là thích hợp với nhau nhất.”
Nghe vậy, khóe môi Cố Niệm Chi khẽ giật giật, cô cảm giác được bàn tay của Tống Cẩm Ninh đang khẽ run lên, trong lòng thầm thở dài một tiếng: hiện tại, chắc chắn bác Tống Cẩm Ninh đang rất khó chịu nhỉ?
“Nhà Vật lý học Bạch, những lời tâm tình buồn nôn, giả đến không thể giả hơn này, bà có thể chờ đóng cửa lại nói với Thượng tướng Hoắc sau được không? Bà quan tâm giùm một chút tới những người có tâm hồn mong manh như chúng tôi với… Thấy bà đã cao tuổi rồi, mặt mũi thì nhăn nheo mà còn cố diễn kịch mùi mẫn như thế, nội tâm của chúng tôi thật sự rất dễ sụp đổ bà ạ!”
Cố Niệm Chi che mắt, làm một động tác “không đành lòng nhìn thẳng”.
Lúc đầu, Bạch Cẩn Nghi định nói mấy lời nhẹ nhàng đánh động vào đáy lòng của Hoắc Quan Thần, bởi vì bà ta biết, vảy ngược và tử huyệt của Hoắc Quan Thần ở đâu…
Chỉ cần giữ vững Hoắc Quan Thần ở bên bà ta như cũ thì dù có mười Tống Cẩm Ninh cũng không phải là đối thủ của bà ta.
Đáng tiếc bị Cố Niệm Chi quấy phá, một hơi này bà ta không vận lên được nữa, cho dù thế nào cũng không thể “thổ lộ” được tiếp, đành phải trợn mắt cười lạnh nói, “Hôm nay vốn là ngày đính hôn của tôi với Quan Thần, hai người đột nhiên đến làm loạn, lại nói là lỗi của tôi, thật đúng là làm trò cười cho thiên hạ.”
“Bạch Cẩn Nghi, cô yên tâm, tôi tuyệt đối không đến làm loạn.” Sắc mặt Tống Cẩm Ninh hơi trắng, nhưng giọng nói coi như vẫn trấn định, “Tôi và Hoắc Quan Thần đã ly hôn mười năm, mặc dù khi đó tôi không có ký ức, không có cảm giác, nhưng rời đi thì chính là rời đi, thủ tục pháp luật đều đầy đủ, tôi cũng chấp nhận.”
Dưới đáy mắt Bạch Cẩn Nghi hiện lên một tia đắc ý, trêи mặt cũng hòa hoãn hơn một chút, “Cô biết là tốt rồi. Cũ không mất đi, mới sẽ không tới, nghĩ thoáng một chút đi, với dáng vẻ và khả năng của cô, tái giá cũng không khó đâu.”
“Đấy là chuyện riêng của tôi, không nhọc cô phải quan tâm.” Tống Cẩm Ninh dĩ nhiên không phải đến ôn chuyện với Bạch Cẩn Nghi, “Nhưng ly hôn là ly hôn, còn chuyện cô dùng thủ đoạn bôi nhọ tôi để tôi ly hôn, tôi nhất định phải đòi được một lời công bằng trong chuyện này.” Nói xong, bấy giờ Tống Cẩm Ninh mới nhìn về phía Hoắc Quan Thần mà bà vẫn luôn không thèm để ý tới.
Khóe miệng Hoắc Quan Thần co giật kịch liệt, nhưng vẫn không nói một lời, chỉ kinh ngạc nhìn Tống Cẩm Ninh.
Thời gian mười sáu năm như dừng lại trêи thân thể người phụ nữ ấy, dung mạo của bà thậm chí còn đẹp hơn cả mười sáu năm trước, đẹp đến nỗi khiến người ta không nói nên lời.
“Hoắc Quan Thần, ngày hôm nay, đứng đây, tôi sẽ nói cho rõ ràng. Cho dù lúc trước, hiện tại, hay sau này, tôi đều chưa từng bất trung với người đàn ông của mình. Tôi không chỉ không vượt giới hạn trêи phương diện xác thịt, mà ngay cả trong lòng tôi, cho tới bây giờ cũng không có người đàn ông nào khác ngoài chồng mình.”
Tống Cẩm Ninh vô cùng thản nhiên, đôi mắt sóng nước mơ màng như lấp lánh nước mắt, đẹp đến nỗi vô cùng chấn động.
Hoắc Quan Thần như bị mê hoặc, không kìm lòng được, bất giác đi tới trước mặt bà ấy.
Lúc này Bạch Cẩn Nghi đã tỉnh táo lại, bà ta biết tuyệt đối không thể buông Hoắc Quan Thần ra, vội vàng níu ông ta lại, tức giận nói với Tống Cẩm Ninh, “Vậy mà cô còn nói là không đến làm loạn à?! Cô thổ lộ với vị hôn phu của tôi trêи lễ đính hôn của tôi, cô coi tôi là người chết rồi sao?!”
“Khi đó, chẳng phải bà cũng coi bác Tống là người chết đó sao? Nghênh ngang dọn vào nhà người ta, lấy lý do chữa trị cho bệnh tình của bác Tống, bí mật quyến rũ chồng người ta. Sao bây giờ người ta một câu cũng không cho nói? Xem ra đây thật sự là tác phong làm việc điển hình của người nhà họ Bạch các bà rồi. Chỉ cho phép quan chức phóng hỏa, không cho phép dân chúng đốt đèn…”