“Đây gọi là được một nắm gạo ơn, trả một đấu gạo thù.” Cố Niệm Chi ở bên cạnh không ngừng kết luận, “Lòng dạ của nhà Vật lý Bạch thật hẹp hòi, có thúc ngựa cũng không đuổi kịp bác Tống, cho nên khi bác Tống gặp rủi ro, rơi vào trong tay bà ta, bà ta không giẫm thêm mấy cú mới là lạ.”
Thanh danh học vấn đáng tự hào nhất của Bạch Cẩn Nghi cứ như vậy bị Tống Cẩm Ninh bóc trần rồi chôn vùi.
Bà ta ôm ngực, chỉ cảm thấy trái tim mình như sắp nhảy ra khỏi cổ họng, “Cô nói bậy! Không có chuyện đó! Tôi muốn kiện cô! Tôi nhất định phải kiện cô!”
“Mặc dù thư trả lại bản thảo và thư chất vấn đã bị hủy trong vụ nổ phòng thí nghiệm rồi, nhưng cô đừng quên, bên PRL vẫn còn lưu trữ bản gốc, chỉ cần phái người tra tìm một cái là rõ. Tôi thậm chí còn nhớ rõ ngày tháng và cả là tập san nào luôn đấy.”
Tống Cẩm Ninh hơi nhướng mày, phát ra khí thế mạnh mẽ đánh sập Bạch Cẩn Nghi.
“Bạch Cẩn Nghi, cô không thể vì chuyện Hoắc Quan Nguyên không thích cô mà bôi đen thanh danh ông ta như thế. Ông ta hy sinh anh dũng vì đất nước, cô làm như thế, không chỉ có nhà họ Hoắc không bỏ qua cho cô, mà cả Bộ Quốc phòng cũng sẽ không bỏ qua cho cô.”
Tống Cẩm Ninh nói chuyện vừa đấm vừa xoa khiến cho Bạch Cẩn Nghi hoàn toàn bị bóp chẹt.
Chuyện rốt cuộc năm đó Hoắc Quan Nguyên thích ai, căn bản là chuyện không có chứng cứ, cũng không liên quan gì tới Bạch Cẩn Nghi.
Tống Cẩm Ninh rất không thích cảm giác phán xét vắng mặt này, cảm thấy nhiều lời chính là khinh nhờn liệt sĩ.
“Đúng thế, pháp luật Đế quốc rất chú ý đến chuyện “suy đoán vô căn cứ”, nhà Vật lý Bạch, nếu như bà cho rằng Hoắc Quan Nguyên và bác Tống có quan hệ mờ ám thì bà cần phải đưa ra được chứng cứ khách quan, chứ không phải dùng suy nghĩ của mình để làm ô uế suy nghĩ của chúng tôi.” Cố Niệm Chi nói năng hùng hồn đầy lý lẽ, “Về mấy phong thư bà gọi là thư tình kia, xin lỗi cho tôi nói thẳng, hoàn toàn không nhìn ra được là viết cho ai, bởi vì trong thư, ông Hoắc cũng không viết tên người nhận. Xin hỏi là vì sao bà lại khăng khăng rằng viết cho bác Tống?”
Cố Niệm Chi cũng không muốn biết rốt cuộc thì Hoắc Quan Nguyên thích ai, nhưng lấy mấy phong thư năm xưa ra, lại muốn định tội cho hai người không tự giải thích được cho mình, thật sự là chuyện quá bẩn thỉu.
Cô nhất định không thể để cho bọn họ làm được chuyện đó.
Bạch Cẩn Nghi nhất thời không còn lời gì để nói, quay đầu trông thấy Hoắc Quan Thần đang hồn bay phách lạc nhìn Tống Cẩm Ninh, trong lòng dâng lên sự ghen tuông. Bà ta dứt khoát kéo ông ta tới, chỉ vào Tống Cẩm Ninh nói, “Quan Thần, ông nói đi, vì sao khi ông xem xong mấy bức thư đó lại giận dữ không kiềm được, sau đó lại lập tức đệ đơn ly hôn? Bọn họ đều nói là lỗi của tôi, nhưng có liên quan gì tới tôi chứ? Thư là do Gia Lan lấy ra, ly hôn là ông khởi xướng, tôi quan hệ với ông là chuyện sau khi ông ly hôn, tôi trong sạch…”
“Nhà Vật lý Bạch, sao bà có thể vô liêm sỉ như thế được?” Cố Niệm Chi trợn mắt há mồm, “Vừa rồi, chính miệng bà còn nói là, cho dù trước kia, hiện tại, hay sau này, người bà yêu chỉ có một mình Hoắc Quan Nguyên, thế mà bây giờ bà lại kéo em trai ông ấy ra để chứng minh mình trong sạch… Tôi muốn hỏi bà, bà thật sự là một đóa hoa sen trắng tuyệt thế sao, là một người vô tội trong toàn bộ câu chuyện hay sao?”
Hoắc Quan Thần vẫn nhìn chằm chằm Tống Cẩm Ninh như cũ, đôi môi mím thật chặt, đường nét gương mặt vô cùng sắc bén, nhưng chẳng hề nói một câu.
Tống Cẩm Ninh không thèm nhìn Hoắc Quan Thần một chút nào, trực tiếp vỗ thẳng vào mặt Bạch Cẩn Nghi, “Ha ha, tất cả đều không liên quan đến cô sao? Cô lại vô tội như vậy cơ à? Được, theo lời cô nói, tôi tin là do Gia Lan lấy ra, nhưng bức thư do tôi viết, Gia Lan có được từ đâu? Chuyện ly hôn là do Hoắc Quan Thần khởi xướng, nhưng nếu không có lá thư đó, Hoắc Quan Thần sẽ khởi xướng chuyện ly hôn sao? Cô đừng có nghĩ mọi người đều là đồ ngu, đây thật sự không phải vấn đề nhân phẩm, mà là vấn đề trí thông minh.”
Tống Cẩm Ninh biết, chắc chắn chính cái câu “Trả châu mắt lệ ròng ròng, hận rằng không gặp khi còn thơ ngây” do chính bút tích của mình viết ra đã là cọng cỏ cuối cùng đè sập Hoắc Quan Thần.
Gương mặt Bạch Cẩn Nghi biến đổi kịch liệt, may mà màu da của bà ta tương đối đậm, còn được phủ một lớp phấn dày cho nên nhìn không quá lộ.
Đối mặt với việc Tống Cẩm Ninh bất ngờ tới ép sát từng bước như thế này, Bạch Cẩn Nghi không khỏi liên tục lùi về sau. Đến bây giờ, bà ta không biết được cuối cùng thì Tống Cẩm Ninh đã biết được nhiều hay ít, cũng không xác định được nhà họ Bạch có thể vì bà ta làm đến mức nào…
Bà ta chỉ có thể cắn chặt lấy lời nói của mình, “Thư từ gì? Cô đang nói cái gì thế hả? Cô đừng có mà vu oan lung tung! Nếu như cô nói về bức thư mà cô gửi Hoắc Quan Nguyên kia thì tôi có thể nói thẳng cho cô biết rằng, chuyên gia của Bộ Tư pháp và Bộ Quốc phòng đều đã giám định rồi, đó đúng là bút tích của cô, giờ cô còn có gì để chối nữa hả? Chẳng lẽ chuyên gia của Bộ Quốc phòng và Bộ Tư pháp giám định cũng là lẫn lộn thật giả sao?”
“Nhà Vật lý Bạch, đang nói chuyện của bà cơ mà, bà lại kéo người khác vào làm gì?”
Cố Niệm Chi cắt ngang sự đối chất của Bạch Cẩn Nghi với Tống Cẩm Ninh, cô lo rằng dưới sự phẫn nộ và xúc động của Tống Cẩm Ninh, nếu nói quá nhiều, sẽ bị nhà họ Bạch phát hiện ra chiêu sau của bọn họ rồi chuẩn bị sẵn sàng phương án phản kϊƈɦ thì không hay chút nào.
“Chuyên gia của Bộ Quốc phòng và Bộ Tư pháp đã giám định thì đương nhiên là chúng tôi tin tưởng, không thể nghi ngờ về tính chân thực trong bút tích của lá thư này. Bà cho rằng bọn họ giống bà, đều lập lờ đánh lận con đen hay sao?”