Lâm Vũ Chi đang đi cùng con đường mà Đường Hành Thiên đã đi.
Sau khi Đường Hành Thiên hoàn thành việc học thì trở về Trung Quốc, hắn vào bệnh viện nhà mình bắt đầu làm thực tập sinh bình thường, thời lượng học ở trường hoàn toàn không thể so sánh với khối lượng công việc trong bệnh viện.
Khoa phẫu thuật thần kinh của Đường Hành Thiên cũng là khoa chủ chốt của bệnh viện họ, không chỉ tiếp nhận bệnh nhân từ thành phố này mà còn là bệnh nhân nghe danh từ tỉnh và thậm chí từ khắp cả nước. Bệnh nhân đến liên tục không dứt, các bác sĩ ngoại trú khám xong ca của mình cũng không đủ thời gian uống nước, vội vã vô cùng.
Dù cách nhau hai nơi nhưng cả hai đều cảm thấy không khó khăn lắm, chỉ cần nghĩ rằng họ đang hướng tới một mục tiêu chung.
Năm Lâm Vũ Chi chuẩn bị tốt nghiệp, Đường Hành Thiên hoàn thành khóa đào tạo chính thức và chính thức trở thành bác sĩ, hắn trở nên nổi tiếng trong giới y khoa vì đề xuất một kế hoạch điều trị mới cho một loại bệnh về não.
Năm nay Đường Hành Thiên hai mươi tám tuổi, Lâm Vũ Chi hai mươi lăm.
“Về chứ, Tết Nguyên đán em sẽ về.” Lâm Vũ Chi nằm trên giường gõ nhẹ vào màn hình máy tính: “Bác sĩ Đường, lúc đó anh có rảnh đến đón em không?”
Đường Hành Thiên làm ca đêm, vừa mới kiểm tra xong phòng bệnh, đi cùng hắn là bác sĩ cấp trên ngoài ba mươi tuổi đang ngáp dài nhìn hồ sơ bệnh án.
Nhìn thấy Đường Hành Thiên ở bên cạnh nghe điện thoại, anh trêu chọc: “Người yêu em à?”
Đường Hành Thiên gật đầu: “Đang đi du học ạ.”
Ôn Lai hơi tò mò: “Cậu ấy du học thì sao các em lại biết nhau?”
Chuyện khác Đường Hành Thiên có thể chỉ tùy tiện nói hai câu rồi thôi, nhưng nói về Lâm Vũ Chi thì hắn có thể thao thao bất tuyệt, tới giờ hắn chưa từng gặp ai ngoài Lâm Vũ Chi, thậm chí còn bận rộn hơn cả khi còn đi học.
Lâm Vũ Chi cũng im lặng, muốn nghe Đường Hành Thiên nói với người khác về mình như thế nào.
“Năm lớp mười một em đã quen em ấy, lúc đó em ấy mới lớp tám.”
“Nhưng lên đại học rồi tụi em mới quen nhau, em ấy quen em khi đang học năm nhất, sau đó tới tận giờ.”
Ôn Lai sửng sốt: “Hết rồi à?”
Đường Hành Thiên gật đầu: “Hết rồi.”
Nói xong, hắn quay đầu nhìn Lâm Vũ Chi, phát hiện đối phương đang mang vẻ mặt không nói nên lời, Lâm Vũ Chi tưởng mình có thể sẽ nghe được mấy câu nói cảm động thiên hạ.
Cuối cùng chỉ có mấy câu thôi à?
Mùa đông, ngày Lâm Vũ Chi về nước càng ngày càng gần, cuối năm bệnh viện cũng có kiểm tra, Đường Hành Thiên càng ngày càng bận rộn, hai người một tuần không liên lạc nhau là chuyện bình thường.
Một ngày nọ, vào khoảng giữa đến cuối tháng 12, Đường Hành Thiên vừa hoàn thành một ca phẫu thuật do hắn mổ chính, lúc đó đã là mười giờ tối, các bác sĩ và y tá vừa rời khỏi bàn mổ đang ngồi trong văn phòng bưng cơm hộp ăn.
Có người gọi đồ mang tới trà sữa nóng, mọi người đều có một ly trà sữa nóng hổi.
“Cám ơn.” Đường Hành Thiên nuốt đồ ăn trong miệng, tùy ý hỏi: “Ai tặng vậy?”
Người nhận trà sữa là y tá mới, cô cầm tờ giấy mang đi trên tay đọc từng chữ: “Tặng… tặng cho đồng nghiệp của cục cưng Thiên Thiên.”
“Phụt.”
“Cục cưng Thiên Thiên, cục cưng Thiên Thiên là ai?”
“Thật hào phóng. Dù sao chúng ta cũng tận mười mấy người mà, trà sữa này của tiệm kia rất khó mua, hai ba mươi tệ một ly.”
“Tôi vẫn muốn biết cục cưng Thiên Thiên là ai.”
“Còn có thể là ai nữa? Bác sĩ Đường, anh nói xem đúng không? Bác sĩ Đường? Cục cưng Thiên Thiên?”
Đường Hành Thiên nhai cơm, vẻ mặt vô cảm, làm sao vậy nhỉ, Chi Chi nhà hắn hết sợ xx rồi à? Hồi đó ngày nào cũng bị xx cho khóc mỗi ngày vì gọi hắn là “cục cưng”, giờ đã quên rồi sao?
“Không nhìn ra đó, bác sĩ Đường còn là cục cưng của người ta nữa.”
“Này, Đường… Dm, chúng ta nhận được mấy ca viêm phổi trong phòng cấp cứu!”
“Viêm phổi? Viêm phổi đi cấp cứu làm gì? Đến khoa hô hấp chứ.”
Bác sĩ đặt hộp cơm xuống, cau mày nói: “Mấu chốt là triệu chứng lâm sàng của những bệnh nhân viêm phổi này giống hệt nhau. Bệnh khởi phát rất nhanh, trong đó có một người bị sốc phản vệ tại chỗ.”
“Việc đó không liên quan gì đến khoa chúng ta, ăn đi ăn đi.”
Lâm Vũ Chi bị mắc kẹt ở nước D. Khi được thông báo, cậu nhanh chóng gọi điện cho bố mẹ, nhìn bố mẹ mặc quần áo bảo hộ trong video, cậu trầm giọng hỏi: “Ở nhà có ổn không?”
Giọng của Mạc Hạ bị bịt lại bởi chiếc mặt nạ, hơi ồm ồm: “Một khi biết được nguồn gốc lây nhiễm và vi khuẩn gây bệnh, chúng ta có thể kê đơn thuốc phù hợp và phát triển vắc xin thôi.”
Lâm Vũ Chi thầm nghĩ trong lòng: Có con khỉ.
Từ lâu cậu đã biết tình hình cụ thể thông qua các bạn cùng lớp đại học trước đây, Triệu Lương đang ở nước ngoài ngăn cách với đời, Lưu Tiểu Thiên ở lại Bệnh viện Nhân dân số 1 của Thành phố S sau khi tốt nghiệp cao học, cậu ta vừa biết được tin tức thì ngay lập tức nói với bạn cùng phòng thông qua group.
Nhà cao tầng san sát nhau thì cũng chỉ có vậy, ban đêm đèn neon không được bật lên, thành phố nào cũng sẽ trở nên vô hồn khi chỉ được trang trí bằng đèn.
“Vậy mọi người chú ý an toàn nhé.” Lâm Vũ Chi dừng một chút: “Ông bà nội đâu?”
Mạc Hạ do dự một chút, ánh mắt né tránh sau cặp kính bảo hộ: “Họ… đang ở nhà, không sao cả.”
Lâm Vũ Chi mím môi, cậu không còn là một đứa trẻ nữa, cậu đã hai mươi lăm tuổi và là một người trưởng thành, cũng có thể nhìn thấu những lời nói dối của những người lớn khác.
Bố mẹ đang gạt mình.
Hai cụ già trong nhà chắc chắn đã đi làm, bệnh viện thiếu nhân lực, nhất định không thể yên tâm ở nhà.
Nhưng Lâm Vũ Chi chỉ nhàn nhạt “ừ” một tiếng, Mạc Hạ tỏ ra rất lo lắng: “Bên đó ổn không? Mẹ nghe nói cũng có ca bệnh, con không có việc gì làm thì ở nhà đọc sách, đừng ra ngoài chơi, cũng đừng đi học.”
“Biết rồi ạ, bọn con đều nghỉ học.”
Người tiếp theo cậu liên lạc là Đường Hành Thiên.
Lâm Vũ Chi gọi điện nhưng rất lâu mới có người bắt máy, Đường Hành Thiên thở hổn hển: “Anh vừa mới đi chạy bộ, sao vậy?”
“Anh không nói với em về chuyện dịch bệnh.”
“Đừng nghiêm trọng như vậy, hãy tin vào y học và quốc gia.” Trong hai năm qua, có thể Đường Hành Thiên đã thực sự trưởng thành lên, ở tuổi hai mươi tám, giọng điệu hắn nghe đã trang trọng hơn.
Lâm Vũ Chi do dự một lát rồi hỏi: “Anh đang ở bệnh viện à?”
Đường Hành Thiên rất bình tĩnh: “Làm gì có, anh thuộc khoa giải phẫu thần kinh, viêm phổi là chuyện của khoa Hô hấp và Truyền nhiễm, hơn nữa anh mới hành nghề mấy năm, kinh nghiệm cũng không đủ. Anh có đi cũng không giúp được gì nên anh không đi.”
Lâm Vũ Chi nghĩ cũng đúng, vì vậy cậu không nghĩ sâu thêm.
“Bây giờ không an toàn, em chờ quay về đi, đợi khá hơn rồi hãy quay về.” Đường Hành Thiên nói.
Lâm Vũ Chi không nghi ngờ gì: “Ừ.”
Sau khi xác nhận cuộc gọi video đã ngắt, Đường Hành Thiên thở phào nhẹ nhõm, Từ Dục ở phía sau nhanh chóng đưa mặt nạ và quần áo bảo hộ cho hắn, vừa giúp hắn đeo vào vừa nói: “Đàn em mà bị phát hiện thì em ấy sẽ xử chết tao mất.”
Từ Dục nghiêng đầu đeo găng tay vào, tò mò hỏi: “Nhưng anh Thiên, sao mày lại giấu đàn em chuyện này? Việc này huy hoàng biết bao.”
Đường Hành Thiên đeo kính bảo hộ vào, hít một hơi thật sâu, lau đi sương mù trên mặt nạ: “Tao không muốn em ấy lo lắng.”
Hắn cũng sợ Lâm Vũ Chi sẽ chạy về vì lo lắng.
Hắn không phải là thánh nhân, hắn cũng có động cơ ích kỷ, hắn có thể cống hiến tất cả những gì mình có, kể cả mạng sống của mình cho sự nghiệp y học, ngoại trừ Chi Chi của hắn.
Chi Chi của hắn ở nhà là được.
Đây là một trong số ít những sự ích kỉ của hắn.
Thành phố S có một số điểm du lịch nổi tiếng, ngày đầu năm mới có một lượng lớn người đến, từ giai đoạn đầu phát hiện dịch bệnh đến giai đoạn bùng phát giữa kỳ, tổng cộng có 1.450 trường hợp được chẩn đoán và 10.900 trường hợp đợi chẩn đoán để được xác nhận. Để kiểm soát số người nhiễm bệnh và cắt đứt các đường lây truyền, tất cả bệnh nhân đều được Bệnh viện Chuyên khoa Truyền nhiễm Thành phố S quản lý và điều trị.
Bốn tòa nhà của bệnh viện, ngoại trừ một khu phức hợp văn phòng đều đã được chuyển đổi thành khu điều trị nội trú cho bệnh nhân viêm phổi, những bệnh nhân mắc các bệnh khác đang được điều trị sẽ được chuyển lên tầng một, hai, ba của kí túc xá, phòng làm việc ở tầng một, hai, ba được chuyển hết lên tầng lên phía trên.
Đường Hành Thiên đang ở tầng năm của Tòa nhà phía Bắc, nơi hắn, Từ Dục và trưởng nhóm của họ phụ trách khoảng hai mươi bệnh nhân, ba người có triệu chứng nhẹ, năm người có triệu chứng vừa phải, số còn lại là nặng và nguy kịch.
Đường Hành Thiên ăn ngủ trong phòng trực của bệnh viện, thay phiên nhau cùng Từ Dục, giữa chừng còn bị gọi đi họp.
Chưa được một tháng, dịch bệnh vẫn chưa được khống chế hoàn toàn nhưng Đường Hành Thiên và Từ Vũ đều sụt hơn mười kí.
Tóc Đường Hành Thiên dài, hắn dứt khoát dùng dao cạo dùng một lần của bệnh viện cạo thành tóc húi cua, ban đầu ngũ quan của hắn đã rất sắc sảo, kiểu tóc khắc nghiệt như vậy càng khiến hắn trông lạnh lùng và nghiêm nghị hơn.
“Anh Thiên, anh đến xem, bệnh nhân ở giường số 15 đang nôn ra máu!”
“Bác sĩ Đường, bệnh nhân ở giường số 2 bị sốc.”
“Bệnh nhân giường 13 bị rung tâm thất!”
“Huyết áp của bệnh nhân 6 giường không thể hạ được!”
“Độ bão hòa oxy trong máu của bệnh nhân ở giường 9 giảm xuống còn 70!”
Trong giờ giải lao, Đường Hành Thiên và Từ Dục xuống lầu hút thuốc, Từ Dục tháo mặt nạ ra nói: “Chết tiệt, tao sắp ngạt thở chết thật rồi.”
Đường Hành Thiên liếc hắn một cái, ném cho hắn một điếu thuốc, thứ khiến hắn ngạt thở không phải chiếc mặt nạ mà là vô số bệnh nhân đến khám, số người chết mỗi ngày càng tăng, còn có quá trình nhìn bệnh nhân mình tử vong nhưng chỉ có thể bất lực.
Đường Hành Thiên ngậm điếu thuốc trong miệng hồi lâu, hắng giọng, giữ trong phổi một hồi rồi mới từ từ phun ra.
Hắn vô tình liếc sang bên cạnh, nhìn thấy Vương Giác Lệ đang cầm một chiếc loa phóng thanh lớn duy trì trật tự ở lối vào tòa nhà cấp cứu: “…”
Ông ấy đã tám mươi rồi.
Đường Hành Thiên vứt tàn thuốc vào thùng rác gần đó, đi tới vỗ nhẹ vai Vương Giác Lệ: “Thầy.”
Năm phút sau, bên mảnh đất trống bên cạnh lại có một người khác, Vương Giác Lệ tức giận hét lên: “Sao thầy lại không được ra tiền tuyến? Thầy không vào bệnh viện, thầy làm bảo vệ chúng mày cũng muốn quản.”
Advertisement
Ông chỉ vào mũi Đường Hành Thiên nhưng người kia không có biểu cảm gì, ông lại chỉ vào Từ Dục, Từ Dục im lặng quay đầu lại.
“Tôi là giáo viên của các anh đấy!”
Đường Hành Thiên lấy điện thoại di động ra bấm số của con gái Vương Giác Lệ, nói: “Thấy đừng tranh cãi với em, thầy vốn bị hen suyễn, chức năng phổi kém, rất dễ bị lây nhiễm. Thầy mau về đi.”
Vương Giác Lệ được con gái lo lắng gần chết đến đón, Vương Thiến vô cùng cảm kích: “Cảm ơn Tiểu Thiên, hôm qua cô mới từ bệnh viện về, nghe con gái nói bố chạy đến bệnh viện, không ép ông về được, căn bản ông không chịu nghe, may mà em nhìn thấy, cảm ơn em.”
Vương Giác Lệ đang ngồi trong xe, bị cháu gái nắm tay áo, ông chỉnh cửa sổ xuống, hét lên với hai học sinh của mình: “Chú ý an toàn!”
Đường Hành Thiên xua tay nói: “Thầy đã già rồi, thầy nên chú ý bản thân nhiều hơn.”
Vương Giác Lệ: “…”
Trong khoảng thời gian này, kì lạ là Lâm Vũ Chi không gọi điện thoại nhiều, nếu có cũng chỉ có mấy câu nói đơn giản, không có video, Đường Hành Thiên bận quá nên không để ý tới việc này.
Khi hắn gần như kiệt sức và sắp sụp đổ thì Từ Dục dương tính.
Đường Hành Thiên đứng ở lầu dưới hút hết một bao thuốc mới lên lầu, đích thân đặt máy thở cho Từ Vũ, cho cậu ta hít oxy rồi đo điện tâm đồ, Từ Dục không sao, dù sao cũng còn trẻ.
Cậu ta ho khan mấy cái, nói: “May mắn mày không bị, tao không giỏi bằng mày, mày mà ngã xuống mình tao đi theo thầy cô cũng không được.”
Ánh mắt Đường Hành Thiên mỏi mệt, giọng lại dịu dàng nói: “Im đi, ngủ đi.”
Đường Hành Thiên đang mặc quần áo bảo hộ, nghe tiếng bíp của dụng cụ trong phòng bệnh, nghĩ đến dáng vẻ ốm yếu của Từ Dục, bố mẹ đã mấy ngày rồi không ngủ, cùng những thông báo tử vong lần lượt được đưa ra, hắn đột nhiên cảm thấy rất mệt mỏi.
Hắn nằm trên bàn máy tính một lúc thì nghe thấy có người gõ cửa kính bên ngoài văn phòng.
Hết tiếng này đến tiếng khác.
“Bác sĩ Đường, có người đang tìm cậu, là tình nguyện viên mới, tôi đưa cậu ấy tới.” Y tá nói: “Bác sĩ Đường, cậu đưa cậu ấy đi cùng nhé, tôi đi làm việc trước.”
Đường Hành Thiên lười biếng ngước mắt lên, cửa văn phòng bị đẩy ra, một thanh niên mặc áo khoác trắng vẻ mặt bình tĩnh, mặt mày vẫn đẹp rực rỡ như trước.
Đường Hành Thiên nhìn thấy người tới, hắn sửng sốt, há miệng nhưng lại không thể gọi tên cậu.
“Bác sĩ Đường, đã lâu không gặp.” Lâm Vũ Chi nhàn nhạt nói: “Bác sĩ Đường giỏi thật đấy.”
Đường Hành Thiên sửng sốt hồi lâu, cho đến khi nhịp tim điên cuồng dần dần bình tĩnh lại, hắn mới đứng dậy, hơi xấu hổ và sốt ruột, nhưng khi chạy về phía Lâm Vũ Chi, hắn đột nhiên lại cảm thấy rất vui vẻ.
May mắn thay, hắn đã cởi quần áo đi làm trước khi vào văn phòng để có thể ôm Lâm Vũ Chi.
Lâm Vũ Chi đã biết tin Đường Hành Thiên ở tiền tuyến từ lâu, một bác sĩ trẻ đẹp trai như vậy lại bị bệnh nhân chụp ảnh rồi đăng lên mạng, chính hắn còn không có thời gian để xem nên không biết.
Nhưng Lâm Vũ Chi không mua được vé để trở về Trung Quốc, cậu đành đợi máy bay nội địa đưa họ trở về Trung Quốc theo từng đợt, vừa xuống máy bay, cậu vội vàng đến bệnh viện nơi Đường Hành Thiên đang ở.
Lâm Vũ Chi cảm thấy mình đã trưởng thành, nhưng khi nhìn thấy người đàn ông nằm trên bàn mệt mỏi và gầy yếu như vậy, đôi mắt cậu vẫn lập tức ươn ướt, trong lòng chua chát đến mức không thể diễn tả bằng lời.
Cậu vùi mặt vào vai Đường Hành Thiên: “Dm dù gì anh cũng phải nói với em một tiếng chứ.”
“Em cũng có thể giúp được gì đó mà.”
Giọng nói của Đường Hành Thiên nằm sâu trong cổ họng, trầm thấp đầy kiềm chế: “Được, lần này chúng ta sẽ sát cánh chiến đấu.”
Khi cần nhau nhất, họ có thể đứng lên và trở thành chỗ dựa, niềm an ủi cho nhau.
Cuối cùng họ đều đã trở thành những người trưởng thành tài giỏi nhưng vẫn yêu nhau sâu sắc.