Xin Anh Đừng Theo Đuổi Tôi Nữa

Chương 27: Ngoại Truyện 1 - Chàng trai Trung Quốc đáng sợ



Khi Lâm Vũ Chi nhận được điện thoại của Thẩm Chiếu nói rằng Cố Vọng sắp kết hôn, cậu đã hoàn toàn choáng váng, chết tiệt, cậu ta còn chưa tốt nghiệp đại học nữa!

Đường Hành Thiên đang học liên thông thạc sĩ tiến sĩ ở nước D, đúng lúc quay về để trải qua mấy ngày nghỉ với Lâm Vũ Chi. Hắn nghe được những gì Thẩm chiếu nói trong điện thoại, liền ngước mắt lên hỏi Lâm Vũ Chi: “Em muốn đi không?”

Lâm Vũ Chi ngồi xổm trước lồng, trêu thỏ: “Em sẽ đi. Hồi cấp ba em và Cố Vọng có quan hệ tốt như vậy mà.”

Đường Hành Thiên không mặc áo blouse trắng, ngồi xổm cạnh bàn thí nghiệm, lù lù bất động trong khi các đàn em đi lại xung quanh. Bọn họ đều biết Đường Hành Thiên, học kỳ một năm tư hắn nhận được thông báo trúng tuyển của Đại học D, trực tiếp đến nước D học năm năm lâm sàng. Ngoài ra còn có một lá thư do giáo sư bên kia đích thân viết tay, làm cho Vương Giác Lệ rất hiếm khi khen sinh viên cũng phải nhắc về người đàn anh này trước mặt bọn họ vài lần.

Trong mắt các sinh viên đàn em, Đường Hành Thiên không chỉ là bạn trai của bạn cùng lớp Lâm Vũ Chi mà còn là thần tượng và động lực học tập của họ.

Cho nên khi Đường Hành Thiên trái quy định mặc thường phục lẻn vào phòng thí nghiệm, bọn họ đều nhắm mắt làm ngơ, thậm chí còn giúp đàn anh mình che đậy.

“Anh cũng đi.” Đường Hành Thiên nói.

Lâm Vũ Chi đã bị cận thị, đeo kính liếc nhìn Đường Hành Thiên, sau ba năm đại học, Lâm Vũ Chi đã trở nên xa cách, nếu là người khác mà bị Lâm Vũ Chi nhìn như vậy thì sẽ cảm thấy sợ hãi.

Nhưng Đường Hành Thiên rất hiểu bé con của mình, ngày hắn đến nước D, mắt cậu đỏ hoe.

“Anh đi làm gì?” Lâm Vũ Chi búng tai thỏ: “Anh còn chưa từng gặp Cố Vọng.”

“Anh thân Việt Phong lắm mà. Bọn anh thường chơi game cùng nhau.”

“Cố Vọng không cưới Việt Phong.”

Nói hết lời, Lâm Vũ Chi cũng không chịu đồng ý cho Đường Hành Thiên đi cùng mình, cuối cùng Đường Hành Thiên cũng từ bỏ vận động hành lang, bất đắc dĩ mỉm cười, thở dài nói: “Được rồi, chỉ cần em vui là được.”

Lâm Vũ Chi ngạc nhiên liếc nhìn hắn, thật kỳ lạ vì thường hắn không dễ nói chuyện như vậy.

Bây giờ Lâm Vũ Chi là lớp trưởng, sau khi thí nghiệm xong, mọi người trong lớp đều đã rời đi, cậu còn phải kiểm tra xem thiết bị đã được trả lại chỗ cũ và một số công việc kết thúc khác. Cậu tắt máy tính trên bục giảng, Đường Hành Thiên từ hàng cuối chậm rãi đi tới, bước lên bục giảng.

“Ngày mai anh còn muốn đi thăm ông già kia, tuần sau anh đi rồi.”

Lâm Vũ Chi dừng một chút, nhẹ giọng nói: “Ừ.”

“Vậy em dẫn anh đi đám cưới Cố Vọng nha.”

“…” Lâm Vũ Chi không nói nên lời: “Dm, hai chuyện này có liên quan gì à?”

“Anh muốn nói là anh chỉ có mấy ngày nghỉ như vậy thôi, đi đám cưới ai anh không quan tâm, nhưng anh muốn ở bên em.” Đường Hành Thiên liếm khóe môi: “Chi Chi, anh rất nhớ em.”

Hắn ở nước ngoài chưa đầy một năm, hòa đồng với các bạn cùng lớp ở đó, các giáo viên cũng khen ngợi hắn rất nhiều. Sau khi biết hắn đã được chấp nhận học liên thông từ thạc sĩ lên tiến sĩ tại trường, hắn càng được mọi người yêu thích.

Nhưng chỉ có điều là, hắn nhớ Lâm Vũ Chi.

Bạn cùng phòng mời hắn đến dự một bữa tiệc, sau khi Đường Hành Thiên từ chối rõ ràng, có nhiều người đã hỏi hắn: “Trời ơi, tôi chắc chắn là cậu chưa từng gặp ai đẹp như Selena đâu. Chúa ơi, lần đầu tiên gặp tôi đã yêu cô ấy.”

“Ha ha, hãy ngủ một đêm với nhau đi.”

Đường Hành Thiên cười nói: “Không, không có ai đẹp trai hơn người yêu tôi cả.”

Bọn họ không tin.

Mãi cho đến khi Đường Hành Thiên và Lâm Vũ Chi gọi video, họ tụ tập lại xem, cậu bé trong video đội chiếc băng đô hình con thỏ màu hồng, cậu vừa rửa mặt xong, trên mặt vẫn còn đọng vài giọt nước.

Họ choáng váng: “Trời ơi, tôi muốn có một đêm vui vẻ với cậu ấy!”

Vừa dứt lời, Đường Hành Thiên liền đặt điện thoại xuống, xắn tay áo lên: “Hay là vui vẻ với tôi chút nhé?”

“Tôi thấy cậu như thế là không thân thiện lắm đấy Đường.”

Bọn họ cũng muốn có một đêm vui vẻ với Đường Hành Thiên chút nào, dù sao họ cũng đã tận mắt chứng kiến ​​Đường Hành Thiên đá bay một người đàn ông cao 1,8 mét muốn động tay chân với hắn.

Chàng trai Trung Quốc đáng sợ.

Lần đầu tiên Lâm Vũ Chi nghe thấy bạn cùng phòng của Đường Hành Thiên gọi anh là chàng trai Trung Quốc đáng sợ, cậu cười suýt chết.

“Chàng trai Trung Quốc đáng sợ.” Lâm Vũ Chi nhẹ nhàng nói.

Sắc mặt Đường Hành Thiên tối sầm, đưa tay đặt lên sau gáy Lâm Vũ Chi, kéo cậu đến trước mặt. Giữa hai người có một cái bục, toàn bộ eo của Lâm Vũ Chi đều bị bục che khuất.

“Lâm Vũ Chi, có phải chúng ta còn một chuyện chưa làm không?” Đường Hành Thiên dùng ngón tay xoa xoa môi dưới của Lâm Vũ Chi, từ trái qua phải, lại từ phải sang trái: “Hay là lần này quay về chúng ta xử lý chuyện đó đi.”

Đường Hành Thiên cũng rất ngưỡng mộ chính mình, Lâm Vũ Chi đã tự mình đưa tới cửa mà hắn lại sửng sốt không chạm vào đối phương.

Lâm Vũ Chi sửng sốt một chút, sau đó nhếch khóe miệng: “Em cho anh cơ hội rồi nhưng anh lại bỏ lỡ.”

Cậu đưa tay đẩy vai Đường Hành Thiên: “Anh có hiểu câu cơ hội chỉ đến có một lần không?”

“Hiểu.” Đường Hành Thiên thản nhiên nói.

Hai tay hắn dọc theo cằm của Lâm Vũ Chi trượt xuống cổ cậu, sau đó rơi xuống vai, hạ xuống đến thắt lưng của cậu, vào lúc Lâm Vũ Chi chưa kịp phòng bị, hắn đột nhiên dùng sức, trực tiếp bế người lên, ấn cậu lên mặt bàn trên bục giảng.

Đầu tiên Lâm Vũ Chi sửng sốt, sau đó chật vật xoay người ngồi dậy, Đường Hành Thiên dùng một tay đã đè được cậu.

“Anh hiểu đạo lý, nhưng tiếc là anh không nói lý lẽ.” Đường Hành Thiên đè Lâm Vũ Chi không tốn quá nhiều sức lực vì khi ở nước ngoài hắn thích đánh quyền anh, thỉnh thoảng lại tham gia các cuộc thi giải trí do trường tổ chức. Về phần Lâm Vũ Chi, cậu chỉ thỉnh thoảng chơi bóng rổ và dành phần lớn thời gian trong phòng thí nghiệm, khoảng cách thể chất giữa cậu và Đường Hành Thiên ngày càng rộng hơn.

Theo quan điểm của Đường Hành Thiên, điều này vừa tốt vừa xấu.

Tốt là dễ làm cậu, xấu là không thể làm cậu quá nhiều.

Kính mắt của Lâm Vũ Chi bị Đường Hành Thiên tháo xuống, để sang một bên, mặt Đường Hành Thiên đột nhiên trở nên không còn rõ ràng như trước, bị đè xuống bàn bục giảng như thế, Lâm Vũ Chi như muốn nổ tung.

Cậu không còn lạnh lùng bình tĩnh như trước, vỗ vào cổ Đường Hành Thiên: “Dm, anh nổi điên cái gì đấy?”

Vào lúc như thế này Đường Hành Thiên chưa bao giờ nói nhiều với Lâm Vũ Chi, dù sao cũng không đau, Đường Hành Thiên bế người đến trước mặt mình, để Lâm Vũ Chi ngồi lên bàn, còn hắn đứng giữa hai chân đối phương.

Nhắc mới nhớ, lần cuối cùng hai người gặp nhau là vào năm ngoái, tức là cách đây hơn nửa năm, ở nước ngoài không có nghỉ Tết nên kỳ nghỉ đông đương nhiên sẽ không rơi vào ngày Tết.

Đường Hành Thiên tiến tới hôn Lâm Vũ Chi, tưởng chừng như là một cái chạm nhẹ nhàng, nhưng vừa chạm vào, đầu lưỡi của Đường Hành Thiên đã xâm nhập vào trong như mưa to gió lớn, tóm lấy đầu lưỡi yên tĩnh nằm giữa răng của Lâm Vũ Chi.

Hai tay Lâm Vũ Chi nắm lấy mép bàn, ngẩng đầu lên, không khỏi nuốt nước bọt.

Đường Hành Thiên buông cậu ra, trên môi hắn phủ một tầng nước mỏng: “Chi Chi, em có đưa anh đi không?”

Lâm Vũ Chi nhìn Đường Hành Thiên, nói: “Không…”

Cậu vẫn vẻn vẹn nói một chữ “không”, những lời còn lại đều bị Đường Hành Thiên chặn lại. Lần này Đường Hành Thiên chỉ hôn cậu một cái ngắn ngủi, sau đó di chuyển đến cổ Lâm Vũ Chi, khi đối phương đang phân tâm không kịp phản ứng, hắn liền cởi cúc áo khoác trắng của Lâm Vũ Chi, bên trong là một chiếc áo sơ mi tím nhạt.

Lâm Vũ Chi rất thích những màu sắc đẹp đẽ này, cậu mặc mấy màu này trông cũng rất đẹp, trừ khi có những dịp cần thiết thì cậu thường không chọn áo sơ mi trắng, cậu cho rằng chúng quá phổ biến.

Màu tím luôn mang đến cho con người cảm giác bí ẩn và xa cách.

Lâm Vũ Chi phản ứng muộn màng, chậm rãi nắm lấy cổ tay Đường Hành Thiên: “Dừng lại, dừng lại, dm anh, anh muốn ở đây à?”

Đường Hành Thiên không nói gì, dùng dưới thân đẩy Lâm Vũ Chi thật mạnh, liếm răng hàm trên: “Chi Chi cảm thấy ở đây thế nào?”

Lâm Vũ Chi ngồi ở trên bàn liên tục lùi ra sau, mặt từ từ nóng lên, lần này cậu bị Đường Hành Thiên đẩy đến mức eo hơi mềm, vẻ mặt khó tin: “Sao anh dám! Em chơi chết anh bây giờ?!”

“Nào, Chi Chi chơi chết anh đi.” Đường Hành Thiên kéo cậu đến trước mặt, kéo quần Lâm Vũ Chi xuống.

Hôm nay Lâm Vũ Chi mặc quần thể thao co giãn, thực sự rất tiện lợi đối với ai đó, gần như không cần tốn nhiều công sức, Lâm Vũ Chi đã chỉ còn lại một chiếc áo sơ mi.

“Anh hỏi lại lần nữa, em có đồng ý không?”

Lâm Vũ Chi tức giận nói: “Cút đi.”

Cậu nói xong thì muốn chạy, nhưng chưa kịp chạm đất đã bị kéo về phía sau, làn da không có vải chạm vào mặt bàn lạnh lẽo làm cậu rùng mình, đùi Lâm Vũ Chi bị ấn xuống, cậu có thể cảm nhận được hơi nóng của đối phương chậm rãi cọ xát trên người mình, từ từ đẩy, từ từ đụng.

Đường Hành Thiên ngồi xuống, liếm từ bắp chân của Lâm Vũ Chi đến tận đầu gối và đùi, răng Lâm Vũ Chi run run, cậu đưa tay đặt lên đầu Đường Hành Thiên: “Đồng ý, em đồng ý.”

Không thể ở đây được, sẽ có người đến bất cứ lúc nào.

Đường Hành Thiên ngước mắt lên, khuôn mặt lạnh lùng lạnh lùng thường ngày giờ đã nhuốm màu sắc tình, khóe miệng hắn nhếch lên nói: “Muộn rồi.”

Lâm Vũ Chi cảm thấy hẳn cậu đã bị liếm khắp người, từ đầu đến cuối, từ trong ra ngoài. Cuối cùng tư thế đổi thành Đường Hành Thiên ngồi trên ghế, Lâm Vũ Chi ngồi trên đùi hắn ôm lấy, hai tay ôm cổ, sườn mặt áp vào vai Đường Hành Thiên, răng nghiến chặt, thỉnh thoảng lại phát ra những tiếng rên rỉ khó nhịn từ trong cổ họng.

Về mặt lý trí, Lâm Vũ Chi biết rằng mình nên từ chối bỏ chạy, nhưng về mặt thân thể, cậu lại không tự chủ đưa mình vào trong miệng đối phương.

Những ngón tay của Lâm Vũ Chi dường như đã mất đi sức lực, uể oải buông thõng, móng tay hiện ra ánh sáng mờ nhạt, thậm chí ngón tay của cậu cũng bị Đường Hành Thiên liếm cắn hết một lần.

Nhiệt độ của nhẫn đính hôn tăng theo nhiệt độ cơ thể của chủ nhân.

Đường Hành Thiên tự mình giải quyết, không để Lâm Vũ Chi dùng tay cậu nhưng để cho Lâm Vũ Chi nhìn thấy, nhìn tận mắt.

Lâm Vũ Chi xấu hổ muốn quay mặt đi, nhưng Đường Hành Thiên lại mạnh mẽ nắm lấy cằm cậu nói: “Nhìn đi.”

Đường Hành Thiên cố ý thở vào tai Lâm Vũ Chi: “Chi Chi, nhìn người đàn ông của em ra như thế nào.”

Hắn giải quyết xong thì giúp Lâm Vũ Chi cài khuy, mặc áo khoác trắng, đeo kính vào, khóe mắt đối phương có một vết đỏ do Đường Hành Thiên dùng ngón tay tạo ra.

Trên mặt Lâm Vũ Chi không có chút biểu cảm nào, Đường Hành Thiên đang định hôn cậu thì cậu liền ngước mắt nói: “Cút đi.”

Bị đè lấy không quan tâm hôn từ đầu đến đuôi, Lâm Vũ Chi không hề tức giận mà chỉ xấu hổ.

Đường Hành Thiên nghiêng người, không chút âm mưu mỉm cười: “Chi Chi làm gì vậy?”

Đôi mắt Đường Hành Thiên vẫn tối sầm, khi chạm vào Lâm Vũ Chi, hắn nhận ra dục vọng của mình đối với người trước mặt đã đến cực hạn, chuyện ngày hôm nay có thế nào cũng không thể thỏa mãn hắn được nữa.

“Chi Chi, anh muốn làm em, anh nói thật đấy.” Hắn khẽ cười nói.



Chi Chi: Không…không…
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.