Từ sau đêm mưa khiến người ta triệt để sụp đổ kia, Phương Dương bây giờ mới được an tĩnh một mình một chỗ.
Cậu ngồi trên chiếc ghế lạnh như băng trong phòng tạm giam, hai mắt vô thần, nhìn đăm đăm lũ ruồi bu trên nền gạch.
Tất cả chuyện này là vì cái gì? Để có được những thứ mong muốn, tiền, quyền, người mình thích, trả thù kẻ mình muốn trả thù, tình địch, kí sinh trùng, kẻ dám khinh thường cậu.
Thế nhưng kết quả là, cạn kiệt đường đi nước bước, kì vọng bất thành, cậu chẳng thu hoạch được gì.
Những suy nghĩ bất bình đều đã bị vũng nước tù đọng nơi lồng ngực bao vây chết lặng, trong không gian chật chội áp bách, không có thất vọng cũng chẳng còn hi vọng.
Phương Dương bỗng thấy bi thương vô cùng, nhưng hốc mắt lại không thể rơi một giọt lệ, có lẽ đây chính là cảm giác hối hận.
Nếu lúc trước cậu không làm ra những quyết định ngu xuẩn đó thì tốt rồi, có lẽ tuy cậu và cha mẹ không có quan hệ huyết thống, nhưng vẫn có tình nghĩa nuôi dưỡng nhiều năm, dù có không tốt, cũng không đến mức lưu lạc tới tận đây!
Nghĩ mãi tới tận lúc có người gọi tên của cậu, dẫn cậu đi tới phòng tiếp khách.
Vốn tưởng là cha mẹ đến gặp mình, Phương Dương trăm triệu không ngờ được, người tới còn có cả Thương Hành, cùng với người mà cậu không muốn nhìn thấy nhất là mẹ ruột và đứa em trai đính kèm Thương Bảo Bảo.
Cách lớp lưới sắt nặng nề và lớp kính chống đạn ở giữa, Thương Hành nhíu mày nhìn Phương Dương phía đối diện.
Qua một thời gian không gặp, bộ dạng của cậu ta bây giờ và lúc trên đại hội cổ đông tựa như hai người khác nhau.
Trên cằm mờ mờ thấy râu xanh lún phún, xương hai bên gò má gầy nhô ra, hốc mắt trũng sâu, bọng mắt bầm tím đến dọa người, dường như mấy đêm rồi chưa chợp mắt.
Vẻ kiêu căng và ưu việt trên mặt Phương Dương đã hoàn toàn biến mất, chỉ còn vẻ mờ mịt và tiều tụy thay thế vào, tinh thần cam chịu suy sụp.
Phương chủ tịch nhìn “con trai” nuôi nhiều năm bằng ánh mắt phức tạp, Phương phu nhân cắn môi, hốc mắt đỏ lên, đáy mắt vô cùng đau đớn biểu lộ rõ trên mặt.
Trong phòng trầm mặc, người mở miệng trước nhất lại là mẹ nuôi họ Thương đứng trong góc phòng không ai chú ý.
“Tiểu Dương! Con mau nói cho mẹ biết, ba con ở đâu?! Là có người hãm hại con phải không! Con mau nói đi! Con biết rõ đó là cha ruột của con mà, sao con có thể làm ra chuyện như thế!”
Tại giờ phút này, chứng cớ phạm tội của Phương Dương đã vô cùng xác thực, lời bà Thương nói không những không thể giúp cậu thoát tội, mà ngược lại càng giống như một kiểu tử hình công khai, hoàn toàn giật phăng món đồ che giấu sự xấu hổ cuối cùng trên mặt cậu, vứt đầy trên mặt đất.
Phương Dương rốt cuộc không thể nhịn được nữa, bộc phát những oán hận và cuồng loạn từ trước tới nay với bà Thương: “Thi thể của lão đã bị ném vào biển cho cá ăn! Bà vừa lòng chưa?”
“Luôn mồm nói là cha mẹ ruột, năm đó nếu không phải nhà mấy người tham tài như mạng, đánh tráo tôi với Thương Hành, làm sao có thể xảy ra chuyện ngày hôm nay?! Nếu không có một nhà quỷ hút máu mấy người, không ngừng áp bức tôi đưa tiền cho mấy người, mua nhà mua xe sang cho mấy người, lòng tham không đáy, ti tiện vô sỉ, tôi sẽ bị làm cho cùng đường mà giết người ư!”
Bà Thương bị Phương Dương đột nhiên rống lên dọa sợ tới mức ngây người, thân thể run rẩy, theo bản năng ôm Thương Bảo Bảo lui về phía sau, rời xa Phương Dương điên cuồng, miệng há ra ngậm vào, sắc mặt hết đỏ lại trắng luân phiên, một câu cũng không nói nên lời.
“Cái gì mà cha mẹ ruột, tôi cùng lắm chỉ là công cụ cho mấy người cướp lấy tiền tài! Trong lòng bà coi tôi là con trai sao? Không nuôi tôi được một ngày lấy cái gì nhận làm cha mẹ? Hôm nay bà đến đây đâu phải để thăm tôi, chẳng qua bà sợ về sau không còn ai cho bà hút máu nữa mà thôi!”
Phương Dương đỏ hồng hai mắt: “Bà còn có mặt mũi đến chất vấn tôi? Nhìn bà mà tôi cảm thấy ghê tởm!”
Thương Bảo Bảo trong lòng bà Thương òa khóc vì sợ, chui thẳng vào ngực mẹ trốn: “Anh thế mà dám rống chúng tôi! Có tin hay không tôi sẽ về méc ba để ba đánh anh!”
Phương Dương khinh miệt hất cằm lên, bỡn cợt phì một hơi: “Mày đi âm phủ địa phủ mà tìm ba của mày!”
Bà Thương run run rẩy rẩy chỉ vào mũi Phương Dương, kinh sợ: “Mày, mày cái đồ —— ”
“Con bất hiếu? Bà xứng sao?” Phương Dương phát tiết một trận oán giận, trong lòng ngược lại dễ chịu hơn nhiều.
Bà Thương thấy cậu sảng khoái mà thừa nhận hành vi giết cha, rốt cuộc không còn trông mong nữa, nghĩ đến tương lai không có nơi thu vào phát ra, tiền, nhà ở, mọi hy vọng đều hoàn toàn tan biến, mắt mũi tối sầm, lung lay, thiếu chút nữa ngã thẳng ra đất!
“Hết rồi, mất hết rồi! Hu hu hết rồi!”
Thương Bảo Bảo còn chưa rõ xảy ra chuyện gì, hung hăng thúc giục: “Mẹ, chúng ta về đi, chỗ này lạnh lẽo âm u quá, con không muốn ở lại nữa, ba nói sẽ mua xe đua cho con, nói không giữ lời, mẹ mua cho con đi! Nếu không con sẽ tuyệt thực!”
Bà Thương giận đến đau tim, giận đến toàn thân run rẩy, người ở đây bà chẳng làm gì được ai, Phương Dương rõ là không còn dùng được nữa, đứa con trai nhỏ duy nhất cũng là thằng ngốc ích kỉ!
Bà Thương gần như tuyệt vọng không chút nghĩ ngợi, giơ tay lắc một cái tát lên mặt Thương Bảo Bảo: “Thằng phế vật này! Ba mày chết! Mày còn muốn xe đua!”
Phương phu nhân ở một bên cười lạnh nhìn cặp mẹ con bị trừng phạt đúng tội:
“Tôi đã phái người điều tra qua một nhà các người, đánh bạc, vơ vét tài sản, ngược đãi con tôi, còn có sự việc đánh tráo năm đó, tôi sẽ không bỏ qua mấy người, đừng nóng vội khóc ở đây, về sau sẽ đến lúc được khóc!”
Cơ hai má của bà Thương hung hăng run rẩy, sợ hãi lấp đầy hai mắt, chân mềm oặt đứng cũng không vững, ôm Thương Bảo Bảo ngã ngồi trên mặt đất, sắc mặt thảm đạm một vẻ biết vậy đã chẳng làm.
Phương chủ tịch mặc kệ bà Thương, chỉ lẳng lặng nhìn Phương Dương đã phát giận xong, nói: “Chúng ta hôm nay tới đây, là có chuyện muốn hỏi con một chút.”
“Chuyện của công ty, còn có việc tham ô công quỹ, chúng ta nhìn trên tình cảm cha con nhiều năm, có thể không truy cứu, nhưng có một việc, con phải thành thật nói cho chúng ta biết, đừng nghĩ nói dối, bất kể con có nói hay không, chúng ta cũng sẽ điều tra đến cùng.”
Phương Dương hình như nhận ra được ông muốn hỏi chuyện gì, da mặt run rẩy, ánh mắt rũ xuống trốn tránh, không dám ngẩng đầu đối diện với cha.
Phương phu nhân nóng nảy, cả người bổ nhào vào kính chống đạn trước cửa sổ, hai tay run run đập lên cửa kính và hàng lưới sắt: “Tiểu Dương, năm đó lúc Phương Nhạc xảy ra tai nạn xe, con cũng ngồi trên xe của nó, con nói cho mẹ, lúc ấy rốt cuộc xảy ra chuyện gì?”
“Bác sĩ rõ ràng nói tình trạng bị thương của nó mặc dù nặng, nhưng không đến mức tử vong ngay hiện trường …”
Trả lời bà, là sự trầm mặc gần như nghẹt thở kéo dài đến ba phút đồng hồ.
Ngay thời điểm Phương phu nhân gần như buông tha, khóe miệng Phương Dương cong lên tự giễu: “Hai người hoài nghi con, đúng hay không? Bởi vì con đã giết người, cho nên hai người cảm thấy anh cả cũng là do con giết?”
Phương chủ tịch khàn giọng: “Chúng ta chỉ là muốn biết chân tướng qua đời của con trai!”
Phương Dương nhắm mắt, nhớ lại cảnh tượng lúc ấy.
Kí ức xa xôi từ sâu trong óc dần dần hồi phục, rất nhiều chi tiết cậu sớm đã quên.
Chỉ nhớ mang máng mình tỉnh lại sau khi ngất đi bởi tai nạn xe cộ, trên tay lái ở ghế điều khiển chỗ anh cả ngồi, khắp nơi là máu, anh cả đã mất đi năng lực hoạt động, chỉ có ngón tay vẫn hơi hơi cử động.
Cậu không còn nhớ rõ tâm tình khi đó, chỉ nhớ ngón tay dính máu đã đặt lên nút gọi xe cứu thương, lại do dự và mâu thuần hồi lâu…
Môi Phương Dương giật giật, cuối cùng cái gì cũng không nói.
Ông Phương nhìn ánh mắt của cậu mà hết sức thất vọng, bà Phương tựa hồ đọc được gì đó từ trong sự im lặng của cậu, choáng váng một trận, ngã xuống, được Thương Hành tay mắt lanh lẹ đón được.
Thời gian vào gặp sắp kết thúc, Thương Hành trước khi đi, hỏi cậu một vấn đề cuối cùng: “Cậu giết người xong cũng không cao chạy xa bay, vì sao lại đến trang viên Ôn gia chui đầu vào lưới?”
Nếu đã phá vỡ sự việc về anh trai, trong lòng Phương Dương biết vợ chồng Phương chủ tịch tuyệt đối không khả năng cứu mình ra khỏi đây, cười lạnh một tiếng: “Thương Hành, tôi thừa nhận, cậu lợi hại, tôi không bằng cậu, hôm nay tôi thua thất bại thảm hại, tôi cũng không có gì để nói.”
“Tôi vốn quả thật đã định rời đi, chờ chuyện này trôi qua rồi nghĩ biện pháp quay lại báo thù, không ngờ lại nhận được một đoạn video ghi hình, muốn tôi đi gặp Ôn Duệ Quân ngay lập tức, nghĩ biện pháp dụ dỗ anh ta, thế tôi mới biết, hóa ra chim sẻ chân chính vẫn còn ở phía sau.”
“Về phần người này là ai, tôi cũng không biết.” Phương Dương cười bỡn cợt: “Hắn lật mặt vứt ra chứng cứ đưa tôi vào chỗ chết, thật sự là giết người không thấy máu, nói về tâm ngoan thủ lạt, tôi có chỗ nào so được với người này?”
Chân mày Thương Hành giật giật, trong con ngươi đen kịt xẹt qua một tia tối tăm.
Hắn không liếc nhìn cậu ta thêm lần nào nữa, đỡ Phương phu nhân đã ngất xoay người rời khỏi phòng tiếp khách lạnh lẽo u ám như băng này.
※※※
Rời khỏi phòng tạm giam, ánh nắng gắt giữa trưa xua tan khí lạnh trên thân mấy người, khắp nơi ngựa xe như nước, cảnh vật huyên náo thấy rõ.
Lái xe đỡ Phương phu nhân đau lòng quá độ lên ghế ngồi phía sau xe, Phương chủ tịch xoay người ngóng nhìn Thương Hành.
Đuôi mắt bò đầy nếp nhăn không thể che giấu sự già nua, sống lưng cũng không còn đứng thẳng, hai bên tóc mai đã ẩn hiện hoa râm, dường như chỉ mấy ngày ngắn ngủi đã già thêm mười tuổi.
Thương Hành thương hại mà nhìn ông: “Chuyện cũ không thể truy xét, Phương chủ tịch nén bi thương.”
Ông Phương chậm rãi gật đầu, do dự một chút, thử thăm dò vươn tay vỗ vỗ vai hắn: “Việc đã đến nước này, cũng coi như kết thúc, mẹ con thân thể mang bệnh, ba quyết định đưa bà ấy về nước Mỹ tĩnh dưỡng một thời gian, rời khỏi chốn thương tâm này, bớt buồn phiền, con…”
Thương Hành thở dài, nói: “Ngài không cần hỏi lại, sự nghiệp và người mà con thích đều ở đây, không có ý định ra nước ngoài, về phần Phương phu nhân, con nghĩ ngài sẽ chăm sóc bà ấy rất tốt.”
Ông Phương sửng sốt: “Người con thích, ý con chính là?”
Thương Hành sờ sờ cái mũi, không hiểu sao có loại cảm giác vi diệu đưa con dâu về gặp cha mẹ, hắn ho nhẹ một tiếng, bình tĩnh nói: “Là Ôn Duệ Quân.”
Ông Phương bừng tỉnh đại ngộ: “Đúng đúng, ba nhớ ra rồi, ngày đó ở tràng đua ngựa đã gặp qua các con.”
Ông lộ ra nụ cười đầu tiên hiếm thấy sau mấy ngày liên tiếp:
“Con là đứa trẻ có chủ kiến, người con đã chọn, ba và mẹ đều sẽ ủng hộ con. Tập đoàn Thiên Hà đúng là tập đoàn hạng nhất, nhưng Phương gia chúng ta cũng không kém, nếu nó dám bắt nạt con, con chỉ cần nói với chúng ta! Ba và mẹ con sẽ thay con ra mặt!”
Thương Hành dở khóc dở cười, đây là cảm giác có cha mẹ làm chỗ dựa sao? Lúc Ôn tiên sinh của hắn bị hắn bắt nạt đến khóc nức nở, biết đến chỗ nào nói lý đây?
“À đúng rồi.” Trước khi đi, Phương chủ tịch dặn dò: “Ba đã phân phó xuống, tước bỏ tất cả quyền lợi và tư cách người thừa kế của Phương Dương, trong khoảng thời gian chúng ta đi nước Mỹ, công việc của tập đoàn tạm thời giao cho phó tổng xử lý.”
“Nếu con không nguyện ý theo chúng ta đi nước Mỹ, chúng ta cũng không cưỡng ép con, nhưng ba và mẹ con còn có một món quà muốn tặng cho con, lần này, con không thể chối từ.”
Thương Hành sửng sốt: “Món quà gì?”
Ông Phương lại nước đục thả câu, cười nói: “Không bao lâu nữa con sẽ biết ngay thôi. Cổng lớn Phương gia và tập đoàn Phương thị vĩnh viễn rộng mở với con, ba và mẹ con sẽ chờ ngày con nguyện ý trở về.”
※※※
Từ đêm mưa lễ tình nhân, Thương Hành rời khỏi xe Dung Trí, sau khi hoàn toàn đập tan vết nứt, đến tận hôm nay hắn cũng chưa gặp lại Dung Trí.
Không tìm thấy người ở công ty hay ở nhà, di động cũng tắt máy, Dung Trí dường như đã bốc hơi khỏi nhân gian, biến mất không còn tung tích trong cuộc sống của Thương Hành.
Ngày trước khi anh ta vẫn còn đứng bên cạnh Thương Hành đã luôn giống như một cái bóng an tĩnh, bây giờ rời đi cũng lặng lẽ không một tiếng động.
Cùng là một thành viên xuyên vào sách, chỉ có Dung Trí cho tới nay luôn khiến cho Thương Hành cảm thấy thần bí khó lường không thể nắm bắt, có rất nhiều bí ẩn trên người anh ta, và làm hắn đau đầu chính là có khả năng rất lớn còn liên quan đến chính mình.
Muốn cởi bỏ mớ hỗn độn này, phải tìm được anh ta trước đã.
Thương Hành có một trực giác khó hiểu, phía sau gió êm sóng lặng, có lẽ anh ta vẫn chưa đi xa.
“Thương Hành? Thương Hành?”
Hắn đang nghĩ tới sự việc liên quan tới Dung Trí, một bàn tay chợt quơ quơ trước mắt, Thương Hành đột nhiên lấy lại tinh thần, nở một nụ cười xin lỗi với Lâm Dư Tình: “Xin lỗi, bị phân tâm, nói đến chỗ nào rồi?”
Lâm Dư Tình thở dài, mu bàn tay đập đập kịch bản: “Đang nói đến dự án đầu tư điện ảnh lần này rốt cuộc chọn kịch bản nào!”
Anh ngồi dựa vào lưng ghế, liếc xéo Thương Hành, ngón tay thon dài mơn trớn môi dưới, bất mãn oán giận: “Lòng cậu lại nghĩ đến mỹ nhân bé nhỏ nào thế? Hồn cũng bị dẫn đi…”
Thương Hành mặt không đổi sắc nói: “Anh nghĩ nhiều rồi, Lâm lão sư.”
Lâm Dư Tình vén tóc, anh đã cắt mái tóc dài, thoải mái lộ ra khuôn mặt anh tuấn, vết sẹo nơi bị thương đã mờ đến không còn nhìn thấy, làn da sau lớp trang điểm vẫn mịn màng như lúc ban đầu.
“Xem ra cậu không nghĩ tới Ôn Duệ Quân, tôi đây an tâm, nói như thế, là chưa tới thời điểm tuyệt vọng đúng không.”
Thương Hành nhéo nhéo mũi: “Lâm lão sư, anh đừng nói giỡn.”
Lâm Dư Tình nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Cậu thay đổi rồi, không biết giỡn nữa rồi, thôi cũng được, tuy là tôi hy vọng cậu có thể ở bên tôi nhất, nhưng mà chỉ cần cậu không thành một đôi với Cố Lẫm, tôi cũng coi như miễn cưỡng đạt thành mục tiêu.”
“Lâm lão sư nói bậy sau lưng người khác, không quá thích hợp đi.” Một thanh âm lãnh đạm trầm thấp đột ngột vang lên phía sau hai người.
Thương Hành và Lâm Dư Tình đồng thời quay đầu lại, Cố Lẫm một thân tây trang thẫm màu may đo cao cấp góc cạnh bén nhọn, hai tay bưng hai chén cà phê, đang từ trên cao nhìn xuống hai người bọn họ.
Cố Lẫm và Lâm Dư Tình nhìn nhau chán ghét, nhẹ hừ một tiếng, Cố Lẫm ngồi xuống phía đối diện, đưa một chén cà phê trong tay cho Thương Hành, một chén tự uống, trước mặt Lâm Dư Tình chỉ có một chén chè xanh nguội lạnh, ngay cả bọt trà cũng không nổi lên.
Lâm Dư Tình dùng ngón út móc móc lỗ tai: “Chậc chậc, đây là đạo đãi khách của tập đoàn Cố thị sao? Cứ tiếp đón người anh mời đến hợp tác như vậy?”
Cố Lẫm hai chân vắt chéo, lãnh đạm nói: “Tôi chỉ mời Thương Hành, cậu là không mời mà tới.”
Lâm Dư Tình nhịn không được còn muốn đâm Cố Lẫm thêm vài câu, Thương Hành nhíu mày gõ gõ cái bàn: “Đừng nói nhiều lời, đã đến hết rồi thì nói chuyện kịch bản đi!”
Cố Lẫm ho nhẹ một tiếng: “Từ từ, còn có một người hợp tác chưa đến.”
Một đợt tiếng giày cao gót bất thình lình vang lên, nơi cửa phòng tiếp khách, mẹ của Cố Lẫm không biết đã xuất hiện tại đó từ khi nào, không kiên nhẫn nhìn chằm chằm Thương Hành: “Tại sao lại là cậu? Thật sự là âm hồn bất tán!”
“Mẹ, tại sao mẹ lại tới đây?” Cố Lẫm đứng dậy, bước nhanh tới chỗ bà, ánh mắt tràn đầy vẻ không vui: “Bọn con đang nói chuyện làm ăn, mong mẹ đừng quá phận.”
Cố phu nhân sốt ruột nói: “Mẹ nghe người hầu nói, Thương Hành vì tranh đoạt cổ phần của Phương Dương mà dùng biện pháp gì đó đưa thằng bé vào trại tạm giam! Hai bác Phương đều tức đến mức sinh bệnh nên đã về nước Mỹ rồi, mẹ còn đang định tiếp tục nói với bọn họ về việc hôn nhân giữa hai nhà đây, thế này không phải là thất bại sao!”
Cố Lẫm vô cùng không có lời gì để nói: “Người hầu nào lên mạng nghe đồn rồi nói hươu nói vượn? Ngài có thể đừng nghe gió thành mưa được không, việc bên Phương gia rất phức tạp, không giống như bên ngoài đồn, ngài đừng nói lung tung!”
Cố phu nhân nhíu mày: “Vô luận như thế nào, mẹ tuyệt đối sẽ không đồng ý cho con kết giao với kẻ bụng dạ khó lường này!”
Lúc Thương Hành và Lâm Dư Tình đang hai mặt nhìn nhau, cửa phòng khách lần thứ hai bị gõ vang.
“Xin lỗi mấy vị, trên đường kẹt xe nên đến muộn.” Đứng ở cửa nhà là một người đàn ông thần thái sáng láng, tầm hơn ba mươi tuổi, mặc một thân tây trang kẻ xanh đậm đơn giản già giặn, mặc dù là lần đầu tiên gặp mặt nhưng lại mang tới cảm giác như đã quen thân từ lâu.
“Lương phó tổng, vào đi, mời ngồi.” Khóe mắt Cố Lẫm liếc qua bà Cố một cái, nói: “Vị này chính là Lương phó tổng của tập đoàn Phương thị, sau khi Phương chủ tịch ra nước ngoài, anh ấy sẽ tạm giữ chức tổng giám đốc.”
Bà Cố nhất thời ngậm miệng, trong lòng lại linh hoạt lên.
Đi theo phía sau Lương phó tổng là nhóm giám đốc âu phục trẻ tuổi tinh anh, bọn họ đi một đường vào phòng khách, nhưng chưa ngồi xuống, mà đồng loạt xếp hàng đứng trước mặt Thương Hành, hơi hơi cúi đầu với hắn, trăm miệng một lời: “Tiểu thiếu gia!”
Thương Hành: “…”
Lâm Dư Tình và Cố Lẫm mỗi người một sắc mặt, chỉ có Cố phu nhân cả kinh trợn mắt há hốc mồm.