Trong một chốc lát, thư phòng bất ngờ rơi vào im lặng.
Nhóm luật sư đã qua sự trui rèn chuyên nghiệp lặng lẽ lùi tới bên bàn hội nghị, trong phòng chỉ còn vang lên tiếng trang giấy ma sát vào nhau.
Thương Hành bỗng nhiên có ảo giác bị ù tai, tiếng tim đập vang dội dị thường, trong đầu lộn xộn chất đống rất nhiều thứ, đến mức mà lí trí không thể không nhường đường cho cảm xúc sắp sửa dâng lên.
Năng lực ngôn ngữ dường như đã thoái hóa, hầu kết hoạt động, nửa ngày không phun ra một chữ.
Nếu quyết định như vậy xuất hiện từ một người khác, Thương Hành cùng lắm chỉ chửi bậy một câu xúc động là ma quỷ, rồi lên mạng tìm tin tức xã hội đập vào mặt đối phương.
Nhưng mà lời như vậy lại từ miệng Ôn Duệ Quân nói ra, vậy tất nhiên là quyết định sau khi đã suy sâu tính kĩ.
Chuyện xảy ra trên một đại thương nhân sớm đã mang tư duy ích lợi, càng khó mà tưởng tượng được.
Thương Hành theo bản năng cào cào tóc che giấu sự động lòng, ánh mắt cụp xuống, lại nhu thuận dừng trên mặt Ôn Duệ Quân: “Anh không cần làm như vậy, hiệp nghị này rất nặng, em biết tấm lòng của anh là được rồi.”
Dưới sự chứng kiến của nhóm luật sư, Ôn Duệ Quân trịnh trọng kí tên của mình lên bản hiệp nghị, xong ngẩng đầu nhìn hắn:
“Nhưng em đừng vui mừng quá sớm.” Ánh mắt y thâm trầm: “Anh nói rồi, chúng ta kỳ thật có rất nhiều điểm giống nhau, ví như ghét tính rủi rọ trong hôn nhân.”
Ôn Duệ Quân đi từ sau bàn làm việc tới trước mặt hắn, thay hắn chỉnh lại caravat và vạt áo, nhẹ nhàng bâng quơ nói: “Anh chưa từng nếm thử tư vị của việc yêu một người, bây giờ nếm được, liền muốn dùng hết tất cả thủ đoạn ngăn chặn khả năng mất đi.”
Lúc y cúi đầu, lông mi dài dưới mí mắt hạ một bóng ảnh hình cung thản nhiên, Thương Hành nhìn đến nhập tâm, nhịn không được nhớ cảm giác ngưa ngứa khi nó quét qua lòng bàn tay.
“Anh từng cho rằng ích lợi là lợi thế tốt nhất để duy trì hôn nhân và gia đình, bây giờ ngẫm lại, vẫn là suy nghĩ không chu toàn.”
“Em có biết, con người của anh vô cùng chú trọng lời hứa và hợp ước, trong từ điển cuộc đời của anh không có hai chữ đổi ý.”
Ôn Duệ Quân nghiêng người, dán bên tai Thương Hành, thản nhiên nói: “Anh nguyện cùng em chia sẻ tất cả, cho nên, anh muốn tất cả của em thuộc về anh, không thể ruồng bỏ, không thể đổi ý, nếu như có một ngày, em phản bội anh…”
“Cái này em biết.” Thương Hành nhạy bén đoạt lời: “Ném xuống biển!”
Ôn Duệ Quân cười lắc đầu, nhéo nhéo gò má của hắn: “Đấy chẳng qua là đối với gian phu, đối với em tự nhiên anh sẽ nương tay một chút, ai bảo là do anh thích em.”
Thương Hành kinh ngạc tròn mắt nhìn, đang muốn cảm tạ lòng từ bi của Ôn tổng, lại nghe nam nhân nhìn xuống phía dưới của hắn, nhẹ nhàng bổ sung:
“Nếu là em, cùng lắm sẽ đánh gãy chân.”
Thương Hành: “…”
Ôn Duệ Quân cười tủm tỉm nói: “Anh giỡn thôi.”
Thương Hành run rẩy khóe miệng một chút, vẻ mặt rõ ràng là rất chân thật.
Có người gõ vang cửa thư phòng, sau ba tiếng “cốc cốc cốc”, thư kí Ngô xuất hiện tại cửa.
Ông hơi khom người với Ôn Duệ Quân, gật gật đầu: “Ôn tổng, đã dựa theo phân phó của ngài, chuyển giao Phương Dương cho cảnh sát, cả những chứng cứ Thương tổng đang nắm trong tay cũng chuyển qua một lượt, hiện nay cậu ta đã bị giam giữ.”
Ôn Duệ Quân giơ tay ý bảo nhóm luật sư tinh anh rời đi, một lần nữa trở lại ngồi xuống sau bàn làm việc: “Đã tìm được cha mẹ nuôi cũ của Thương Hành chưa?”
Thư kí Ngô: “Ông Thương rơi xuống nước, cảnh sát đã phái người đi tìm kiếm bên bờ biển, nhưng hiệu quả rất thấp, chỉ sợ rất khó tìm được. Về phần bà Thương, người của chúng ta đã tìm được bà ta, lúc biết chồng rất có khả năng đã bị con ruột mưu hại, sợ tới mức nói năng lộn xộn, hoang mang lo sợ.”
Thương Hành nhướng mày: “Phương Dương thừa nhận không?”
Thư kí Ngô lắc đầu: “Phương Dương vẫn luôn duy trì im lặng, thời điểm bị mang đi dáng vẻ tâm như tro tàn, coi như cậu ta không thừa nhận thì hành vi của bản thân cũng đã bị người theo dõi quay phim lại, vùng vẫy giãy chết cũng vô dụng.”
“Trừ việc này, còn có chuyện lúc Phương Dương làm chủ tịch giải trí Hoài Mộng, đã lợi dụng chức vụ tham ô công khoản, nhiều lần chuyển khoản cho nhà họ Thương, khiến vốn lưu động của công ty bị đứt gãy, gây ra tổn thất lớn cho công ty và các cổ đông khác, nếu Thương tổng khởi tố, cổ phần trong tay cậu ta rất có khả năng sẽ bị phán cưỡng chế chuyển nhượng, lấy làm bồi thường.”
Thương Hành gật gật đầu: “Tôi đã hiểu.”
Ôn Duệ Quân nói: “Em hẳn là cũng cảm ơn cậu ta tự thân tìm đường chết, trong tay cậu ta nắm 40% cổ phần công ty, em cũng phải hao tổn tâm trí nghĩ cách khiến cậu ta cam tâm tình nguyện nhổ ra, nếu không tương lai em lèo lái công tay chẳng phải sẽ phải chia hoa hồng cho cậu ta?”
Thương Hành nhẹ nhàng hừ một tiếng: “Coi như không có chuyện này, em cũng sẽ nghĩ biện pháp nhổ cậu ta ra.”
Ôn Duệ Quân cười khẽ: “Phải phải, Thương tổng lợi hại, nhưng thời gian này có lẽ sẽ tuồn ra tin bất lợi, anh sợ công ty của em vừa khó khăn ổn định giá cổ phiếu, lại sắp ngã thêm một đợt…”
“Cái đó cũng không nhất định.” Thương Hành tựa bên cạnh Ôn Duệ Quân, ngồi trên tay vịn của ghế: “Nếu để cho phóng viên thả ra tin tức em ở lại nhà anh một đêm, nói không chừng giá cổ phiếu ngay lập tức bật thẳng lên ấy chứ.”
Ôn Duệ Quân liếc xéo hắn một cái, đuôi mắt hàm tiếu: “Thế sao em không nói ‘không cẩn thận’ tiết lộ nội dung hiệp nghị này ra ngoài? Cổ phiếu của em nói không chừng sẽ đạt đỉnh luôn.”
(đạt đỉnh, tui edit chế, chỗ này là limit up, tức là giới hạn trên, là số tiền tối đa của một hợp đồng/giá cổ phiếu có thể tăng trong một ngày giao dịch, nhằm đảm bảo giá hợp lí không xảy ra sự cố tiềm ẩn)
“Hì hì, lấy giá cổ phiếu dụ dỗ em công khai quan hệ, không hổ là anh nha Ôn tiên sinh.” Thương Hành cười mỉm nói.
Ôn Duệ Quân mỉm cười: “Vậy Thương tổng chịu không?”
Thương Hành làm bộ làm tịch mà nghĩ nghĩ: “Em cân nhắc một chút.”
Cửa thư phòng lại một lần nữa bị gõ vang, lần này người tới là Ôn Thịnh Tề, cậu mang theo sắc mặt lo lắng, nắm ấm trà trên bàn lên rót một chén, ngửa đầu uống sạch sẽ, mới miễn cưỡng hóa giải cổ họng sắp bốc khói:
“Không hay rồi anh Thương, sáng nay tin tức Phương Dương là kẻ tình nghi giết người nên bị bắt đã lan truyền ra ngoài, cổ phiếu công ty chúng ta rớt giá!”
Thương Hành và Ôn Duệ Quân liếc nhau, đều nhìn thấy bất đắc dĩ trong mắt đối phương, thật sự là sợ cái gì thì đến cái ấy.
Thương Hành: “Tiếp theo chỉ lo phải bận rộn rồi.”
Cửa thư phòng, có người hầu tiến đến thì thầm vài câu với thư kí Ngô, người sau gật gật đầu, nói với Ôn Duệ Quân: “Ôn tổng, Thương tổng, chủ tịch tập đoàn Phương thị đưa theo phu nhân tới đây xin gặp, nói là muốn gặp Thương tổng.”
Thương Hành sửng sốt: “Làm sao bọn họ biết tôi ở trong này?”
Thư kí Ngô nói: “Bọn họ hẳn là đã đi gặp Phương Dương.”
Ôn Duệ Quân chậm rãi dựa vào trong lưng ghế, nói: “Bọn họ nếu đã biết chân tướng sự tình, tự nhiên muốn tới chỗ em chứng thực.”
“Huống chi hai đứa con trai của Phương gia, con trưởng tráng niên mất sớm, chỉ còn một đứa nhỏ, hiện giờ lại được thông báo đã bị người đánh tráo hai mươi năm trước.”
“Chưa nói tới thay người khác nuôi không bao nhiêu năm, còn nuôi ra một con sói trắng mắt giết cha, thật là thế sự vô thường, so sánh với nhau, chuyện công ty bị tổn thất trên tay Phương Dương ngược lại chỉ là chuyện không quá quan trọng.”
Y giương mắt thấy Thương Hành cau chặt mày, hỏi: “Nếu như em thật sự không muốn gặp bọn họ, anh sẽ thay em từ chối.”
Thương Hành thở dài: “Thôi, vẫn nên gặp một lần đi, hôm nay không gặp, bọn họ sớm muộn gì cũng sẽ tìm tới cửa.”
※※※
Phong cách và bài trí trong trang viên Ôn gia đâu đâu cũng lộ ra sự hoài cổ và trang trọng của cuối thế kỉ trước.
Phòng khách không gian nửa mở liền kề với hòn non bộ, nước hồ được dẫn vào từ dòng suối núi, tiếng gió hòa vào tiếng nước chảy nghe như một bản sonata thư thái, vỗ yên tâm trạng nôn nóng của khách quý.
Ông Phương và bà Phương ngồi trên ghế gỗ điều dài lót đệm mềm, trước mặt là một bàn trà bát tiên, người hầu đã nấu xong một ấm chè xanh với nước suối, hương chè thơm ngào ngạt thuần hậu, chậm rãi bốc lên từ miệng chén sứ trắng theo hơi nóng.
Vợ chồng chủ tịch Phương nãy giờ tâm thần không yên, nước trà ngon đến mấy cũng nếm không biết vị.
Từ lúc Thương Hành và Ôn Duệ Quân xuất hiện tại phòng tiếp khách, tầm mắt của hai người tựa như mọc rễ trên mặt Thương Hành, chết sống không chuyển động.
Viền mắt Phương phu nhân xanh đen, đáy mắt che kín tơ máu, không giấu được tiều tụy và đau lòng, khuôn mặt đã có tuổi dù bảo dưỡng như thế nào cũng không thể che được nếp nhăn đuôi mắt và đường pháp lệnh hằn sâu.
Bây giờ cơ mặt bà hơi hơi rung động, hốc mắt tràn đầy ánh nước, chỉ sợ là đêm qua nhận được tin tức xong đã mất ngủ từ đó đến giờ.
“… Thật sự là quá giống, mẹ đã nói làm sao lại giống như thế, ngày đó nhìn thấy con ở trường đua ngựa, mẹ đã có cảm giác thân cận khó tả, chỉ là Tiểu Dương nó không vui, mẹ cũng không nhắc lại nữa, không ngờ, không ngờ sẽ là như thế này…”
Phương phu nhân nói mãi, lệ rơi lã chã, vươn tay muốn kéo tay Thương Hành.
Hắn từ chối cũng không được, mà không từ chối cũng không xong, đành phải lấy tờ khăn giấy đưa cho bà, khách sáo nói: “Phương phu nhân, đây không phải là sai lầm của ngài, ngài không cần quá khổ sở.”
Bà có chút thất vọng với sự lãnh đạm của hắn, cẩn thận nghiền ngẫm những lời này, lại cảm thấy Thương Hành không có ý trách móc bản thân mình hai mươi năm qua không quan tâm tới nó, nghĩ như vậy, bà lại vui vẻ lên, lòng đầy chờ đợi hỏi:
“Thương… Thương Hành, mẹ có thể gọi con như vậy không?”
Thương Hành cúi đầu mân một ngụm trà, ôn hòa cười: “Đương nhiên có thể.”
Bên kia, Phương chủ tịch cũng không nhàn rỗi, từ lúc Thương Hành xuất hiện trước mặt, ông đã quan sát hắn từ đầu tới chân, một đôi mắt sáng ngời hữu thần như đèn pha, hận không thể nhìn từng li từng tí sự thay đổi của Thương Hành trong hai mươi năm qua.
“Thương Hành.” Giọng Phương chủ tịch khàn khàn, đường đường là người lèo lái của tập đoàn Phương thị, cả đời ông cũng chưa bao giờ nói chuyện cẩn thận với một người trẻ như thế.
“Về thân thế của con, nói vậy con cũng biết, chúng ta đã phái người đi thăm dò phòng khám nhỏ ngày trước, cũng tự mình đi hỏi Phương Dương, mặc dù nó từ chối trả lời, nhưng từ ánh mắt trốn tránh của nó, chúng ta cũng đã hiểu.”
“Xem ra, nó đã sớm biết chuyện này, nếu không cũng sẽ không thường xuyên dùng tiền mua sự im lặng của gã cha nuôi đáng giận kia, còn phạm phải chuyện sai trái bậc này. Đáng thương cho mẹ của con, vẫn luôn bị một nhà bọn họ lừa gạt, ngay cả con ở bên ngoài chịu khổ cũng không biết…”
Hốc mắt Phương chủ tịch hơi hơi đỏ lên, trong lòng trăm mối cảm xúc ngổn ngang, vừa phẫn nộ lại vừa thương tâm: “Chuyện này, ngàn sai vạn sai, ba và mẹ con cũng không thể trốn tránh trách nhiệm, hôm nay tới đây, ngoại trừ muốn trông thấy con, vẫn là hy vọng con có thể theo chúng ta về nhà…”
Thương Hành thở dài, quả nhiên là thế.
Ông Phương nhìn sắc mặt hắn, vội la lên:
“Ba biết có khả năng trong lòng con tức giận không vui, tạm thời không chấp nhận được, chúng ta sẽ không ép con, nhưng anh trai con đi sớm, bây giờ ba và mẹ con chỉ còn sót một đứa con trai là con, coi như con không nguyện ý trở về với chúng ta, ít nhất cũng cho chúng ta một cơ hội bù đắp, được không?”
Phương phu nhân nghe ông nhắc tới con cả, nhớ tới hai đứa con cưng một đứa mất sớm một đứa sống nghèo túng bên ngoài hai mươi năm, nước mắt bỗng nhiên không ngừng được mà chảy xuống, vừa vội vừa tức:
“Chúng ta đã phái người nghe ngóng, còn xem bản thu hình lần đầu tiên con lên sóng chương trình công ích trực tiếp, cha mẹ nuôi của con, quả thực là thứ không ra gì, bọn họ cũng dám đánh con! Mẹ tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho bọn họ!”
“…” Thương Hành thiếu chút nữa quên mất việc này, nên giải thích như thế nào đây? Những cái đó đều là hắn hóa trang thôi.
Cái gọi là ác nhân tất có ác nhân trị, hiện giờ cũng đến lúc gặp báo ứng.