Một bóng đen sau tiếng gọi liền đứng sau Tần Quốc cung kính trả lời
" chủ tử"
" mai hãy theo sau bảo vệ nàng ấy"
" còn người..."
Hắn là người luôn theo bảo vệ tam hoàng tử mọi lúc, nếu hắn đi chủ tử của hắn phải sẽ do ai bảo vệ?
" A Tứ sẽ bảo vệ ta, ngươi cứ bảo hộ nàng về kinh thành an toàn"
( A Nhất, A Nhị, A Tam, A Tứ là bốn cận vệ trung thành của Tần vương)
" vâng"
Vừa dứt lời Nhật cũng biến mất như chưa từng xuất hiện
Tần Quốc nâng mắt nhìn về phía bầu trời đầy sao kia...
' đây cũng là lí do ta không muốn dùng dung mạo thật...'
' ta chính là kẻ máu lạnh vô tình a~'
' mai chúng ta về kinh thành'
" Ngươi chắc ta sẽ bảo vệ ngươi sao?"
Một giọng nam nhân lạnh lùng mang theo cả sự kiêu ngạo vang lên cắt ngang dòng suy nghĩ của Tần Quốc
" nếu ngươi muốn có một vé trong danh sách những người ' được ' nhận vinh dự tham gia cuộc huấn luyện thần thánh của ngũ đệ thì cứ việc tự nhiên, ta không ép"
Gương mặt của nam nhân trầm xuống
" xem như lần này ngươi may"
Để lại câu nói rồi nam nhân liền biến mất
...…...
" tiểu thư... chúng ta cứ như vậy mà đi sao?"
Tiểu Lan có chút luyến tiếc, ở chung cả tháng ít nhiều cũng sẽ có chút cảm tình... đi mà không từ có phải hay không hơi quá đáng
" tiểu Lan, muội nên biết lúc nào phải kiềm chế cảm xúc, muốn hành y cứu người quan trọng nhất là cảm xúc của bản thân muội, phải giữ tinh thần thanh tĩnh, là người càng quan trọng với muội thì muội càng phải tỉnh táo để cứu họ, nếu cứ để cảm xúc chi phối muội có thể phán đoán sai hoặc giả bị lệch kim khi thi châm! lúc đó người muội xem trọng sẽ không thể cứu được nữa, muội hiểu không?"
" vâng"
Tiểu Lan cuối đầu cụp mắt, từ sáng hôm qua thái độ mọi người khác hẳn khi nói về nàng và tiểu thư, hay những ánh mắt như có như không hướng về hai người... lúc trước không phải rất tốt sao? vì muốn làm bằng hữu mới không giấu họ sự thật... nhưng khi biết sự thật thì cái gọi là bằng hữu mới lộ ra bản chất của nó... tiểu thư lại là người thẳng tính, có thể nói lần này đi chưa biết khi nào có thể gặp lại, hơn nữa có lẽ khi gặp lại đã là thân phận mới, cách xưng hô mới... lúc này mặt trời chỉ vừa mọc... họ vẫn chưa dậy
" tiểu Lan"
Nàng khẽ gọi, nãy giờ tiểu Lan cứ ngơ ngẩn đứng một chỗ
"...vâng"
Tiểu Lan đảo mắt một vòng không thấy gì khác ngoài đoàn người của họ ánh mắt ảm đạm đi rồi theo Liễu Vân lên xe
Hai người ngồi vào xe ngựa bắt đầu xuất phát về kinh thành
Ngoài phố hôm nay rất yên tĩnh không náo nhiệt như mọi ngày vì thường đây là giờ nông phu sẽ ra ruộng xem tình hình phát triển của nông sản. Nàng cũng chỉ nhìn sơ qua cảnh vật ngoài phố, một bộ dạng không quan tâm
Khi xe sắp đến cổng thành liền dừng lại, nàng khẽ gọi
" tiểu Lan, truyền lời giúp ta bảo họ về đi"
"vâng..."
tiểu Lan vẫn chưa hiểu gì nhưng khi vén màn che liền ngạc nhiên đến mở to mắt, trước mặt là vệ binh cùng nàng sát cánh làm việc gần một tháng qua, không chỉ vậy mà bách tính trong thành già trẻ lớn bé đều tập trung tại đây!
" tiểu thư nhờ ta truyền lời mọi người hãy về đi"
" cô nương, nhà ta quanh năm làm lụng vất vả, này gặp tai ương không nhờ Minh Nguyệt thánh nữ ra tay trợ giúp đã không sống đến hôm nay. Ta chỉ là muốn một lần gặp thánh nữ để cảm tạ. Nếu bây giờ không tạ ơn cứu giúp của người chỉ e sau này chẳng còn cơ hội!"
Một nông phu trung tuổi lên tiếng, mọi người cũng nhao nhao nói theo
" đúng đó! chúng ta chỉ muốn tạ ơn thánh nữ, tiễn người một đoạn trước khi xuất phát"
" A Lan! chúng ta cũng đã nghĩ kỹ lại, là chúng ta có phần quá đáng, muội có thể nào bỏ qua cùng chúng ta vẫn là bằng hữu?"
Một vệ binh đứng giữa lên tiếng
( tên của nàng và tiểu Lan chỉ có một người biết là Tần Quốc và người trong phủ theo nàng vận chuyển ; mọi người chỉ biết đánh xưng nàng là Minh Nguyệt cũng tiểu Lan là A Lan. Điều này nàng đã nói trước muốn giữ bí mật, động tĩnh quá lớn sẽ lan đến kinh thành!)
" ta chỉ là một bách tính nhỏ nhoi không có quyền hạn nhưng vẫn được gia giáo có ơn phải trả! tấm lòng này mong thánh nữ nhận cho"
"tiểu thư..."
tiểu Lan không thể khuyên can họ về đành phải vào xe hỏi ý kiến nàng
Nàng chậm rãi mở mắt, tiểu Lan không nhìn ra được tâm tình hiện tại của nàng liền dời mắt muốn nói giúp gì đó nhưng không dám. Bình thường nàng rất thân thiện hòa đồng nhưng nếu nàng đã quyết định liền không ai lay chuyển hay khuyên can được!
Nàng nhấc tay hướng về phía tiểu Lan, tiểu Lan hiểu ý lập tức tươi cười đỡ nàng ra khỏi xe. Nàng nhìn một lượt những người ở đây
" Ta giúp vì không muốn người vô tội bị lợi dụng, hy sinh cho kế hoạch của người khác cũng chính là giúp triều đình an bình hơn! mọi người nếu muốn cảm tạ cứ việc tìm tam hoàng tử! ta cũng chỉ là nói vài lời không quá quan trọng, là mọi người tư chất thông minh tự hiểu vấn đề hơn nữa người giúp đỡ thực sự là tam hoàng tử đã trình lên hoàng thượng cùng vệ binh đã sửa lại đê điều, lưu thông nước tưới. Ta chỉ phụ trách đứng xem, không còn gì khác"
Nàng một bên phủi bỏ trách nhiệm một bên đẩy tam hoàng tử vào chịu thay. Dù sao hoàng tử chính trực như hắn có được lòng tin dân chúng sau này nếu được cân nhắc sẽ là hoàng đế tốt!
" thánh nữ, người đừng nói vậy! ai ai cũng biết hiến cách là người, chỉ huy phân phó cũng là người, dạy chúng ta trồng trọt canh tác cũng là người! sao có thể nói vậy chứ!"
" đúng đó! "
" người là người tốt cớ sao lại tự nhận phần thiệt về mình chứ! lão không có gì để cảm tạ ơn cứu giúp của người, chỉ mong người nhận tấm lòng này, mai sau ta cũng không còn gì tiếc nuối!"
Một lão nhân gia cất tiếng, trong lời nói mang theo vài phần kính trọng. Tháng trước chính là nàng trong lúc đi quan sát thấy tình cảnh nhà lão một bà một cháu nhỏ mưu sinh quá ngày bằng rau dại nên đã cho người sửa lại căn nhà lá mục nát chỗ che chỗ hở này, cho nội tôn của bà được đi học, vài bao lương thực cùng ít ngân lượng trang trải cuộc sống! cứ hai ba hôm tiểu hài tử đó lại tìm nàng học chút kiến thức y dược cùng cách thức trồng, chăm sóc cây - hai thứ cần thiết để sống trong tình cảnh hiện tại
" Minh Nguyệt... chúng ta cũng đã biết mình hành xử thất thố, muội có thể nào bỏ qua cho chúng ta..."
" Mọi người nên nhớ, ta giúp không cần ai cảm tạ cũng chẳng cần báo đáp! hơn nữa ta vốn chỉ cho mọi người cần câu, có thể câu được cá hay không là tùy nỗ lực của bản thân mọi người"
"..."
" tấm lòng của mọi người hôm nay Minh Nguyệt ta xin nhận nhưng mọi người không cần phí thời gian để tiễn ta! hoa màu ngoài ruộng vẫn đang cần người quan tâm hơn! còn các huynh nếu thực sự muốn chúng ta vẫn là huynh đệ tốt! được rồi, đây xem như lần cuối ta cũng mọi người đàm đạo. Lời ta nói mong mọi người nhớ kỹ! "
" ta nhất định sẽ không phụ lòng của người!"
" thánh nữ nói đúng! chúng ta phải biết tự cố gắng"
"..."
mọi người:" thánh nữ thượng lộ bình an!"
Nói xong mọi người cũng về nhà bắt đầu công việc như thường lệ đón ngày mới
Dòng người tản bớt xe lại tiếp lăn bánh hướng kinh thành thẳng tiến, đến chiều tối thì dừng tại chân núi để nghỉ ngơi
Sau khi sắp xếp ổn thỏa chỗ ngủ và ăn tối, mọi người thấy phiên nhau canh đêm, đến lượt nàng canh cũng đã là canh hai
" đừng theo ta! hãy trở về bảo hộ chủ tử của huynh đi!"
Nàng chọn một nơi khá yên tĩnh, xung quanh thân cây cao lớn của rừng che phủ mà nói. Như vậy sẽ không làm phiền người đang nghỉ ngơi
"..."
Mọi vật vẫn im lặng, không có tiếng đáp lời nàng. Liễu Vân nhướng mày, nếu người ta đã có ý tốt thì nàng xin nhận vậy!
Sáng sớm mọi người lại khởi hành tiếp tục lộ trình của mình, trưa thì đến ngọn núi có sơn tặc hoành hành, lúc đi đó nàng cùng tiểu Lan cải trang nên không có gì nổi bật, giờ nàng dùng dung mạo thật nên thu hút nhiều tai mắt của chúng. Nhưng điều quan trọng là họ chỉ đứng xem không có ý muốn xông ra chặn đường! sơn tặc lần này có điểm lạ
Đến khi dừng chân, nàng bước khỏi xe ngựa chúng bắt đầu ùa ra bao vây xung quanh khoảng 20 tên
Cả đám người ăn mặc y sơn tặc nhưng hành động lại có tổ chức và chỉ nhằm vào mỗi nàng! như nhận ra gì đó nàng nhếch môi kêu lớn
" mọi người mau lui ra!"
Nghe thấy mệnh lệnh dù gia đinh không hiểu nhưng vẫn làm theo lời nàng
" một mình ta sẽ đấu với các ngươi!"
Nàng cần chứng thực có phải hay không giống như nàng suy nghĩ
" đừng nhiều lời! mau nộp mạng"
Một tên không khách khí xông lên nhưng kiếm chỉ vì cách nàng một bước nhỏ hắn liền khuỵu xuống
Những người còn lại nâng cao cảnh giác hơn. Vốn dĩ ban đầu nhận lệnh truy sát nàng đã từng xem qua dung mạo nàng, nhưng họ lại tự mãn cho nàng là chân yếu tay mềm, dễ hành sự nên không chọn nhiều người
( tg: ừ thì không nhiều, giết một nữ nhân đi 20 người! thật sự không nhiều 😶)
" ta chỉ nói chuyện với người cùng thực lực! đánh thắng ta rồi tính!"
Nàng phất tay áo, kim châm theo hướng phóng về phía chúng, vài giây sau những người trúng kim đều ngất y như tên đầu tiên! số lượng thích khách còn lại không quá nửa
Nãy giờ vì không muốn lộ thực lực nên nàng chỉ dùng độc, khi chỉ còn một tên đứng nàng dần dần tiến đến chỗ hắn
" các người là ai phái đến?"
Nàng nhìn thẳng vào mắt hắn, ánh mắt lạnh lẽo, xung quanh sát khí tỏa ra, môi lại nở nụ cười mị hoặc làm hắn như bị thôi miên khi nhìn vào đôi mắt ấy
" là... Dạ... Tuyên.... hự"
Hắn như bị rút đi hồn phách trả lời theo bản năng, nhưng chưa kịp nói hết câu liền một tiễn xuyên tim chết ngay tại chỗ! nàng theo phản xạ quay người theo hướng tên bắn phóng ba kim độc, tên đó sống chết nàng không quan tâm
Khắp người tên bị cung tên bắn chỉ có bức hoạ dung mạo thật của nàng ngoài ra chẳng còn gì, những tên còn lại cũng vậy, điều đặc biệt là họ đều có chung một hình xăm nhỏ sau gáy, nếu không nhìn kỹ sẽ không thấy!
"huynh có thể giúp ta trả là ai đứng sau tổ chức này không?"
" được"
Một nam nhân trả lời sau đó thân ảnh ấy phi nhanh xuống phía nàng đang đứng xem xét thích khách
" là người của Dạ Tuyên các!"
Dạ Tuyên các là tổ chức giết người, chỉ cần nhận đủ ngân lượng ai họ cũng giết, tùy vào người được chỉ định mà chọn sát thủ phù hợp. Nhưng lần này họ đã đánh giá sai năng lực của nàng!
Lúc thi hành nhiệm vụ sẽ có một sát thủ bật cao từ xa xem xét tình hình, nhiệm vụ thành công sẽ được thưởng, còn thất bại thì thủ tiêu luôn tránh việc tổ chức bị phát hiện
" đa tạ! huynh không cần theo ta nữa, Tần Quốc cần huynh hơn! thực lực của ta huynh cũng đã thấy, với ta họ không cách nào tổn hại được!"
...______...
Xin lỗi vì đã ra chap trễ ạ, em ngủ quên mất!!! 😢😢😢