tiểu Lan lắp bắp gọi nàng, không hiểu chuyện đang xảy ra hết nhìn nàng rồi lại nhìn Tần Quốc
" tiểu Lan " nàng gọi khẽ
" đây là muội muội ta tiểu Lan. Sau này muội không cần giả trang nữa"
Nàng giới thiệu hai người lại, nhưng không phải thân phận nha hoàn mà là muội muội của nàng
" tỷ tỷ... vậy sau này chúng ta không cần giả trang nữa ạ?"
" ừm"
.../ sáng hôm sau/...
Do tối qua mọi người có hơi quá nên sáng nay dậy trễ, riêng nàng vẫn theo đồng hồ sinh học dậy trước lúc mặt trời mọc chuẩn bị thức ăn sáng
Nàng làm xong thì cũng có người lật đật đi xuống
" các huynh dậy rồi? qua ăn sáng đi "
Người 1:" Minh Nguyệt huynh dậy sớm thế"
Bây giờ họ mới ngẩn đầu nhìn thân ảnh đang bưng thức ăn lên. Một nữ tử vận lục y đơn giản, mái tóc nửa búi nữa xõa trên tấm lưng mảnh khảnh quay lưng về phía họ
Người 1: " tiểu cô nương này ở đâu ra vậy?"
Người 2: " nhóm chúng ta toàn nam nhân, sao ta biết được!"
Người 3: " chắc là cô nương gia đình nào đó muốn cảm tạ chúng ta nên qua phụ chút ấy"
Nàng thấy mọi người đứng tại chỗ thì hỏi
" sao không vào ăn?"
Nữ nhân lục y có khuôn mặt trái xoan nhỏ nhỏ, lông mày lá liễu tinh tế, đôi mắt to long lanh tĩnh lặng, hai má hơi ửng đỏ trên nền da trắng tuyết do phải xuống bếp
Người 2: " giọng nói này hơi quen thì phải"
Người 3:" ừ, ta cũng thấy quen quen"
Người 4: " hình như nghe ở đâu rồi!"
Người 1" nghe giọng giống của Minh Nguyệt công tử!?"
Người 3: "Minh Nguyệt... công tử? không thể nào! huynh ấy rõ ràng là nam nhân! chắc là gia quyến của huynh ấy"
Người 2, 4: "!!! "
" các huynh không nhận ra ta?" nàng hỏi lại
" cho hỏi cô nương là..." một trong 4 người đại diện lên tiếng hỏi
Nàng nhìn xuống y phục của mình
"ah ta quên mất, Minh Nguyệt là ta"
" Minh Nguyệt công tử? là cô nương? rõ ràng huynh ấy..."
" ta là nữ nhân, Minh Nguyệt là thân phận của ta khi cải trang để tiện làm việc"
Nàng quên mất tối qua chỉ cho Tần Quốc biết, còn chưa kịp nói với mọi người. Nhưng mà... lúc nàng để dung mạo thật không ai nhận ra sao???
" huynh... thực sự là nữ nhân?"
" không thể sao?" nàng tỉnh bơ hỏi lại
" à...à không phải, chúng ta không có ý đó, ha...haha"
Nhìn biểu cảm thản nhiên của nàng họ không hiểu sao có chút lạnh sống lưng. Dù là nữ nhân nhưng khí thế trên người nàng vẫn không hề giảm mà lại có xu hướng tăng thêm
" mọi người ăn sáng đi, ta đã ăn rồi. Ta có chút việc đi trước khi nào xong sẽ về " nàng nói rồi đi thẳng ra cửa
Chỉ vài cảnh giờ ngắn ngủi sau khi nàng đi, toàn bộ bách tính trong thành đều biết đến vị Minh Nguyệt công tử cứu rỗi cuộc sống của họ là một vị tiên nữ!
Có biết bao nhiêu lời đồn về nàng, có người còn dựng thành cả sách mà bán ( hơi quá ha 😅)
Tiếc là nhân vật chính trong lời đồn đại hiện tại đang ở trên vách núi cao không thể nghe được, không thì chắc chắn nàng lại lập tức trốn đi! quá nhiều người hâm mộ cũng là một loại phiền toái a
Nàng đã phải mất cả buổi sáng để thăm dò mới biết linh thảo ở ngọn núi này, lại mất cả 2 cảnh giờ xác định được linh thảo đang ở đâu và giờ thì đang cật lực hái nó xuống!
' một chút nữa... thêm chút nữa thôi!' nàng tự nhủ với bản thân và...
' bực'
" ha~ lấy được rồi"
Nàng thở dốc. Đúng là nguy hiểm mà! bây giờ thì phải leo lên
Trời sắp lặn nàng mới về tới quán trọ, mặt nhem nhuốc, y phục có chỗ rách, đi cũng chập chững nhưng lại rất có tinh thần thì phải, môi mỉm mỉm, vành mắt hơi cong chứng tỏ tâm trạng đang rất tốt
" tiểu thư, huhuhu người đã đi đâu vậy, người sao lại thế này, sao người không dẫn muội theo hức.."
Tần Quốc thấy nàng cũng định tiến đến hỏi thăm nhưng không nhanh chân bằng tiểu Lan
Nàng vừa bước vào cửa đã bị tiểu Lan tấn công hỏi dồn dập
" ta không sao, muội đỡ ta lên phòng trước đã!"
Trước khi lên phòng nàng cũng nhìn qua hắn cuối chào
" hức.. vâng hức... tiểu thư! người cẩn thận chút"
Một lúc sao, nàng đã thay xong y phục, bôi thuốc rồi xuống nhà
" muội không sao?"
Tần Quốc mở lời
" chỉ bị xước vài chỗ thôi, không đáng ngại!" nàng thờ ơ trả lời
" muội đi còn không vững mà còn mạnh miệng sao"
Tần Quốc mở miệng trách mắng nhưng vẫn đứng dậy dìu nàng phụ tiểu Lan
" ta tự đi được"
Thấy người trước mặt có ý muốn đỡ mình nàng liền lạnh mặt cảnh cáo
"được rồi"
Giọng điệu này lại không muốn nhận sự giúp đỡ của hắn. Đến khi nào nàng mới nhận ra tâm ý của hắn đây!
" muội sao lại thành thế này?"
" phải đó! tiểu thư, người đã đi đâu vậy, người cũng không cho muội biết nữa hức..."
Nhắc đến là tiểu Lan không kiềm được cảm xúc mà khóc nấc lên. Lúc sáng đã không thấy nàng, hỏi thăm cũng không ai biết nàng đi đâu làm tiểu Lan bị doạ không nhẹ!
" ta đi tìm thảo dược, gặp chút rắc rối, giờ thì ổn rồi"
Câu chuyện nguy hiểm gian truân được nàng gom gọn đến mức không thể gọn hơn
" tiểu thư, sau này người đừng bỏ muội lại một mình nữa được không"
Tiểu Lan đưa ánh mắt ngập nước mang theo chút chờ mong nhìn nàng, nàng đã để lại tiểu Lan hai lần rồi! lần đầu là gặp thích khách xém chết, lần này lại bị thương khắp người. Điều này làm cho tiểu Lan càng thêm quyết tâm bảo vệ nàng
" được"
Nàng mỉm cười xoa má tiểu Lan lau nước mắt cho tiểu muội
Tần Quốc nhìn nàng cười đến xuất thần. Nàng nói đúng! dung mạo này ra ngoài chắc chắn sẽ gặp rắc rối!
" tối nay ta muốn nấu món mới, lát muội ra chợ với ta"
" vâng"
" ta đi cùng được không?"
Tần Quốc hỏi
" nữ nhân đi chợ huynh theo làm gì?"
Bình thường chỉ có nàng cùng tiểu Lan nấu cơm thôi, lúc trước cải trang, một phần cũng vì họ là vệ bình nên không biết việc bếp núc, một phần là lòng tự trọng nam nhân không cho phép. Nàng xuống bếp không ai nói gì là do kế sách cứu nguy là do nàng đề ra, phân công nhiệm vụ cũng là nàng, sắp xếp các khu vực cần thi công như thế nào cũng là nàng. Tam hoàng tử chỉ giúp thông báo về kinh thành và xin điều quân thôi:))
...…...
Nàng xuống phố dạo quanh chợ tìm nguyên liệu phù hợp cho buổi tối, trực giác cho biết có rất nhiều ánh mắt hướng về phía mình, cả tiếng xì xào bàn tán nhỏ, nhưng chủ tiệm nào nàng dừng chân mua đều niềm nở chào đón, chủ tiệm nhiệt tình đến độ chỉ hận không thể cho nàng hết nông sản, nếu nàng kiên quyết trả tiền thì đống thực phẩm ấy đoàn người có ăn hơn một tháng cũng không hết được
.../ lúc ăn tối/...
" hôm nay mọi người sao vậy? ta thấy mọi người rất lạ"
Nàng không nhịn nổi mà lên tiếng, dù sao cũng ở cùng nhau gần một tháng mà giờ họ cứ hướng ánh mắt xăm soi về phía nàng! người dân thôi thì không có gì lại. Nhưng tại sao họ cũng thế chứ!
" Minh Nguyệt... chính là cô nương sao?"
Một người mạnh dạng đứng dậy hỏi
" ừ"
Một từ ngắn gọn được thốt ra, sau đó nàng nhìn một lượt những người ở đây, dừng lại trên người của tam hoàng tử
" đây cũng là một trong những lí do ta không muốn dùng dung mạo thật... mọi người cứ ăn đi, ta đi trước"
Vừa dứt lời nàng liền đứng dậy rời đi
" tiểu thư là muốn làm bằng hữu với các huynh mới không nói sự thật, vì gần như ai nhìn thấy tiểu thư cũng là bộ dáng không thể tin được như mọi người. Nếu thực xem tiểu thư là bằng hữu mong các huynh suy nghĩ lại hành động của mình"
Tiểu Lan nói xong cũng bỏ đũa chạy theo nàng
" tiểu thư... người.... người xuống đây được không?"
Tiểu Lan tới nơi lại không thấy nàng đâu, tìm xung quanh nãy giờ mới thấy thân ảnh lục y trên cành cây to
Nghe nàng gọi, Liễu Vân nhảy từ trên cây xuống, ngồi gục đầu vào gốc cây nhỏ giọng hỏi
" tiểu Lan... muội thấy ta thế nào"
" người lương thiện, yêu thương mọi người, không phân biệt đối xử với bất kỳ ai, người cũng rất tốt với muội, dạy muội học, dạy muội ứng xử thế nhân, dạy muội làm người. Đối với muội người chính là song thân thứ hai"
( song thân: phụ thân và mẫu thân)
Nàng nhếch môi cười chế giễu
" ta không tốt như muội nghĩ đâu"
Đúng vậy! nàng chính là đối với người thân ngoan hiền lễ phép, đối với kẻ thù máu lạnh vô tình, còn với kẻ phản bội.... nàng sẽ cho họ nếm cảm giác sống không bằng chết! nàng kiêu ngạo, nàng không đặt ai vào mắt bởi nàng tự tin vào năng lực của mình; nhưng nàng thực muốn làm bằng hữu cùng họ làm việc, cùng họ cười đùa.
Thế giới này quyền lực trên tất cả, trọng nam khinh nữ, nếu họ biết nàng chính là trưởng nữ phủ thừa tướng, biết nàng thân phận cao quý, họ sẽ xem nàng là bằng hữu sao? họ có xem nàng là người tâm sự cùng sao? hay là đối nàng một mực cung kính, nửa bước chẳng dám gần?
" người không tốt như muội nghĩ?"
" ta chính là kẻ máu lạnh vô tình a~"
Nàng uống một ngụm rượu rồi nói
" tiểu thư... người say rồi"
" ta không say, ta đang rất tỉnh táo... muội nói xem ta giúp người, người trả oán; nhưng ta lại không thể hận người, càng không thể quên người... là số phận đang trêu đùa ta hay là do ta quá ngốc đây? "
Nàng lãnh đạm nhìn về xa xăm, còn người nơi đây quá cứng nhắc theo khuôn khổ, biểu cảm của họ giống như người đó khi đối mặt với nàng vào phút cuối... chính là ' không thể tin được'
" tiểu thư... người đừng như vậy"
Đây là lần đầu tiên nàng thấy Liễu Vân có tâm trạng này, có chút không biết an ủi thế nào
" đêm nay gió lớn, chúng ta vào thôi. Mai về kinh thành!"
Nàng bổng đổi chủ đề
" vâng"
Khi hai người đi khuất trong góc khuất gần đấy một nam nhân bước ra, ánh mắt dõi theo hướng nàng đi vừa khó hiểu vừa buồn bã
' người đó là ai? có thể khiến một người vừa tự tin vừa cao ngạo như nàng để tâm đến thế '
.../Ở một nơi khác.../...
" là ai làm?"_ một hắc y nhân đội mạn che mặt ngồi sau rèm che cất tiếng hỏi
" theo tình báo nhận được là một nữ nhân, người trong thành xưng nàng là thánh nữ"