Tô Tử Nguyệt dùng những con đỉa nhỏ đặt lên đùi lão Lưu, bởi vì là lần đầu, muốn xem hắn có thể chịu đựng đến đâu, Tô Tử Nguyệt chỉ thả năm con. Muốn tốt nhất, tối thiểu nên thả mười còn trở lên, đồng thời một ngày thả hai lần.
Vừa đặt lên, lão Lưu đã cảm thấy chân đau đến co lại.
Hắn nhịn xuống cảm giác sợ hãi mấy con đỉa, khóc lóc hỏi Tô Tử Nguyệt: "Đại phu, cái này... thật không có vấn đề gì sao? Ta sao cảm giác chân càng đau hơn?"
Tô Tử Nguyệt bất đắc dĩ: "Đại ca, ngươi bình thường không phải cảm thấy chân lúc nào cũng đau sao? Lúc này vừa mới bắt đầu, ngươi đừng có sợ hãi mà lung lay lòng. Trên bàn còn bánh ngon, ăn thêm mấy cái sẽ không còn cảm thấy đau."
Lão Lưu nghe vậy lại ăn bánh ngọt, quả thật cảm giác tốt hơn nhiều.
Cứ như vậy qua một nén hương, Tô Tử Nguyệt dùng nước muối tách mấy con đỉa ra khỏi lão Lưu. Dùng đỉa hút máu đông là tốt nhất ở thời đại không có thiết bị y tế này.
Lấy sạch đỉa đi, Tô Tử Nguyệt hỏi lão Lưu: "Thế nào, ngươi có cảm thấy dễ chịu hơn không?"
Lão Lưu bỏ cái bánh xuống, giật giật cái chân, nhíu mày một cái, Tô Tử Nguyệt còn tưởng không có hiệu quả, không ngờ hắn hô một tiếng nhe răng cười: "Thật đúng là không quá đau? Cảm giác trướng đau cũng không còn quá rõ ràng."
"Tiểu nha đầu, ngươi đúng là thần."
Trước đó hắn đã uống thuốc của Bạch lão đại phu hơn nửa năm, thời điểm tốt nhất cũng chỉ đến mức này. Mà Tô Tử Nguyệt lại dùng thời gian một nén hương liền làm được, lại còn không cần uống thuốc.
"Lão Lưu, ngươi đứng lên đi một chút thử xem." - Có người lên tiếng.
Lão Lưu cũng có vẻ rất hào hứng, lập tức đứng lên, bởi vì kích động bên gậy cũng quên chống, nhưng cũng có thể khập khiếng đi từ bên này sang bên kia. Mọi người đều kinh ngạc, Bạch lão đại phu càng là khó lòng tin nổi.
Hắn thỉnh giáo Tô Tử Nguyệt: "Xin hỏi, đây là làm thế nào làm được?"
Tô Tử Nguyệt ngại ngùng cười một tiếng: "Loại sâu hút máu các người nói, khi hút máu nó sẽ hút lượng máu bên dưới da, thanh trừ lượng huyết đông tích tụ, xúc tiến tuần hoàn máu. Đồng thời trong nước bọt của nó có chứa thành phần giảm nhiệt, loại này có thể xâm nhập tố chức khớp nối, làm giảm đau rất tốt.".
Mọi người mặc dù nghe không hiểu lắm về những gì Tô Tử Nguyệt nói, nhưng nhìn thấy lão Lưu từ một gả quỳ kêu rên đau đớn có thể đứng lên đi, mọi người đều rõ ràng, Bình Dân Y Quán là y quán tốt.
Lại còn có một nữ đại phu dáng dấp thật xinh đẹp, có lòng tốt đối với bách tính chữa trị không chút câu nệ.
Mọi người trong lòng thầm nghĩ, về sau bị bệnh, nhất định tìm tới Bình Dân Y Quán.
Bạch lão đại phu nhìn mặt không biểu tình, sinh thời có thể gặp được đại phu như vậy, là vinh hạnh của hắn.
Phong Thiên Tước híp híp mắt, chỉ cảm thấy hắn đời này, không thể thoát được thân ảnh uyển chuyển trước mắt.
Nàng thật không giống bình thường, làm cho người ta không thể khống chế cảm giác muốn tìm hiểu nàng rõ ràng hơn.
Trước mặt mọi người, Tô Tử Nguyệt bị Phong Thiên Tước kéo lên xe ngựa.
Nàng nhíu mày, lộ ra bực bội: "Vương gia làm cái gì vậy, trong y quán còn mấy người đang chờ ta xem bệnh."
Dùng hết khả năng để kéo khách cho y quán, cuối cùng y quán cũng có khách để thể hiện tài năng, vậy mà lại bị kéo đi, Tô Tử Nguyệt làm sao có thể vui vẻ
Phong Thiên Tước liếc nhìn nàng: "Không nghe thấy mọi người nghị luận cái gì sao? Ngươi là một nữ nhân đã thành thân, tại những nam nhân kia sờ tới sờ lui còn ra thể thống gì?"
Hắn mới không thừa nhận là Tô Tử Nguyệt chữa bệnh quá nhập tâm, hắn ở ngay bên cạnh cũng không liếc nhìn một cái, khiến hắn có cảm giác không tồn tại, cho nên hắn mới tức giận đem Tô Tử Nguyệt lôi đi.
Tô Tử Nguyệt làm sao hiểu được cái này, thấy sắc mặt Phong Thiên Tước không tốt, miệng cũng không nói nữa tránh hắn phát bệnh nóng nảy. Ngày tháng sau này còn dài, nàng còn muốn sống tốt.
Thấy Phong Thiên Tước trầm mặc, Tô Tử Nguyệt lo sót vó hắn tịch thu y quán, liền lựa lời nói: "À đúng rồi, hôm nay Vương gia không phải đã đi ra ngoài sao? Là vào cung cùng Hoàng thượng thảo luận triều chính hay là làm cái gì?"
Nếu bình thường ai rảnh đi hỏi Phong Thiên Tước mấy cái này, nhưng nàng muốn hắn quên đi chuyện của y quán.
Phong Thiên Tước liếc nhìn Tô Tử Nguyệt một chút, nhàn nhạt nói: "Bản vương đi từ hôn."
Tô Tử Nguyệt có chút kinh ngạc: "....
Phong Thiên Tước híp mắt nhìn nàng: "Vương phi rất kinh ngạc?"
Tô Tử Nguyệt lắc đầu: "Không phải, Vương gia từ hôn hay không, đều là chuyện giữa Vương gia và Lâm tiểu thư.
Thần thiếp... thần thiếp... nào dám có ý kiến."
Nghĩ đến Phong Thiên Tước này nói được làm được, Tô Tử Nguyệt cũng có chút thưởng thức.
Lại nói... Lâm Thiên Nhu kia chắc hẳn là khóc đến mù cả mắt.
Nghĩ đến trong lòng nàng có chút sảng khoái.
Đang nghĩ ngợi, cái cằm liền bị một bàn tay nắm lấy, Tô Tử Nguyệt nghiêng đầu, nhìn thấy Phong Thiên Tước đang giận đến tái mặt: "Tô Tử Nguyệt, ngươi vạn lần đừng cho là ta từ hôn là vì ngươi, chính ta không muốn lấy một kẻ đã lừa gạt ta. Và, ngay cả ngươi sau này dám lừa gạt ta, ta liền thu hồi tất cả đặc quyền mà ta cho ngươi."
Tô Tử Nguyệt không hiểu vì sao mình nói câu kia khiến hắn giận dữ, nhưng vì cái y quán, vì hạnh phúc tự do sau này, nàng cười cười lấy lòng: "Ai da, Vương gia yên tâm, thần thiếp nhất định sẽ ngoan ngoãn."
Phong Thiên Tước nhìn chăm chăm Tô Tử Nguyệt hồi lâu, mới hất mặt nàng ra. Trước kia bởi vì hắn chán ghét nàng mà tức giận, bây giờ lại vì nàng tỏ ra không quan tâm đến hắn mà tức giận.
Hắn dựa vào vách tường trên xe nhắm mắt lại.
Tô Tử Nguyệt lơ đãng nhìn về phía tay áo của hắn bị thu hút bởi đã bị nhiễm một vòng huyết sắc. Lúc này mới sực nhớ vừa rồi hắn vì nàng thí nghiệm dùng đỉa cắn vào người đã bị thương, vết thương không lớn, Tô Tử Nguyệt định không quản, nhưng nghĩ lại hắn cũng là vì nàng mà bị thương, đưa tay cẩn thận vén ống tay áo Phong Thiên Tước lên, sau đó đem khăn tay của mình chụp lên.
Phong Thiên Tước mở mắt ra: "Làm cái gì?"
Tô Tử Nguyệt khẽ cười: "Thần thiếp nhìn thấy cánh tay Vương gia đang chảy máu, mặc dù không phải là vết thương lớn nhưng nhiễm trùng sẽ rất dễ phát sốt. Bây giờ thần thiép dùng khăn băng bó lại trước, chờ về Vương phủ, Vương gia bôi thêm chút cao dược."
"Ừm." - Phong Thiên Tước lên tiếng, mặc cho Tô Tử Nguyệt muốn làm gì làm..
Lúc này xe ngựa chạy đến đoạn đường có đá, xe xóc nảy lên mạnh mẽ, Tô Tử Nguyệt không có ngồi vững, trợn mắt ngã lao vào vòng ngực của Phong Thiên Tước.
Phong Thiên Tước theo bản năng đưa tay ôm lấy Tô Tử Nguyệt, đồng thời đem Tô Tử Nguyệt ép vào trong ngực.
Nàng nghe được trái tim Phong Thiên Tước đạp mạnh hơn người bình thường.
"Vương gia, mau buông thần thiếp ra." - Tô Tử Nguyệt đỏ mặt nói.
Càng gọi hắn buông ra, Phong Thiên Tước càng không chịu buông nàng. Hắn rủ mắt xuống nhìn nàng, bên miệng câu lên một tia cười: "Vương phi vậy mà cũng học được ôm ấp yêu thương với bản vương rồi?