Nhưng vừa nghĩ tới để sâu hút máu hút máu mình, lão Lưu không nhịn được sợ hãi. Sâu hút máu sẽ cắn vào co thể, có thể không liền hút khô hắn.
Tô Tử Nguyệt nhìn ra lão Lưu đang do dự, không chút biến sắc phân phó Hạ Thiên đi tìm đỉa sống tới. Hiện đang mùa đông, đỉa sống không dễ tìm, Tô Tử Nguyệt sợ những người này không chờ được, liền sai tiểu nhị mua bánh ngọt làm điểm tâm, pha trà ngon chiêu đãi mọi người.
Xem náo nhiệt còn được chiêu đãi, tất cả mọi người đều không muốn đi, trong đó cũng có chút nguyên nhân là muốn xem Tô Tử Nguyệt chữa bệnh bằng biện pháp kỳ quái.
Lão Lưu ăn như hổ đói mấy miếng bánh ngọt, bỗng nhiên xúc động đến phát khóc: "Nữ... nữ đại phu, nếu ta nguyện ý để cho ngài điều trị, ngài có thể cho ta một túi bánh ngọt mang về."
Lão Lưu ăn đồ ngon liền nhớ đến mấy đứa trẻ trong nhà, đã rất lâu rồi không được ăn bánh ngọt.
Tô Tử Nguyệt buồn cười: "Ngươi không cần khẩn trương, coi như không cần để ta chữa trị, ta cũng đồng ý để cho ngươi mang đủ điểm tâm về nhà."
Ha ha, dù sao cũng không phải tiền của nàng, nàng đau lòng làm gì.
"Thật sao?" - Lão Lưu liền hưng phấn.
Tô Tử Nguyệt gật đầu: "Thật."
Nhưng người khác liền kích động: "Vậy chúng ta thì sao, chúng ta sao đây?"
Bàn tay trắng nõn của Tô Tử Nguyệt vun lên: "Chưởng quỹ, ngươi đếm ở trong y quán có bao nhiêu người, liền đi mua đầy đủ điểm tâm về, mỗi người một phần, hôm nay y quán khai trương liền phát phúc lợi."
Chưởng quỹ gương mặt đen xì: "Cái này... cái này...là ý của Hưng gia sao?" - Nói xong liền liếc nhìn lên lầu, vừa rồi dược đồng thừa lúc lén nói hắn biết Vương gia đang ở trên lầu.
Phong Thiên Tước tự nhiên là nghe thấy quyết định của Tô Tử Nguyệt, không những nghe thấy, còn đem hết từng cử chỉ của Tô Tử Nguyệt thu vào tầm mắt, Phong Thiên Tước hù lạnh một tiếng: "Thật là hào phóng!"
Một câu của nàng liền tiêu hết trên hai trăm vạn.
Phong Thiên Tước hoài nghi lời lỗ khi mở cái y quán này.
Khúc Nam cúi đầu buồn cười, đang nghĩ ngợi Vương gia sẽ không đồng ý, lại nghe Phong Thiên Tước lên tiếng:
"Để chưởng quỹ mua cho nàng, nhớ kỹ ghi sổ lại, để xem nàng về sau lấy cái gì trả cho ta!" (
Khúc Nam: "..."
Trong y quán mọi người không nhịn được vui vẻ, hôm nay lại nhặt được tiện nghi.
Bạch lão đại phu không hứng thú, nhíu mày hỏi Tô Tử Nguyệt: "Có thể bắt đầu chữa bệnh được chưa?"
"Lão đại phu không nên gấp." - Tô Tử Nguyệt nói xong câu này, liền thấy Hạ Đào bưng một bình gốm đi tới, nàng tiến đến tiếp nhận, mở nắp ra cho mọi người nhìn: "Mọi người nhìn thấy sao? Đây chính là sâu hút máu các người hay gọi."
"Đúng là nó, đúng là nó" - Mọi người đầy kinh dị nói.
"Vậy thì liền bắt đầu đi." - Tô Tử Nguyệt nhìn lướt qua, lão Lưu đang ăn ngập miệng, nghe vậy đột nhiên giương mắt lên, liền há miệng rơi ra cả bánh trong miệng: "Thật, thật muốn trị sao, ta... ta không bị thương, bằng không thì thôi đi."
Ăn đồ của người ta, còn gói mang về, bây giờ liền không muốn nhận nợ sao? Mọi người không khỏi có chút xem thường?
Tô Tử Nguyệt cũng không nóng vội: "Như vậy đi, ta sẽ biểu diễn cho mọi người xem trước."
"Có ý gì." - Bạch lão đại phu không hiểu.
Tô Tử Nguyệt dùng hai ngón tay từ trong bình gốm nhặt ra một con đĩa: "Con sâu này mặc dù thích hút máu người nhưng dạ dày dung nạp có hạn, cho nên cũng sẽ không giống mọi người suy nghĩ là sẽ hút cạn máu." - Nói xong liền vén tay áo lên, dự định đem con đỉa đặt lên tay mình.
"Đợi đã."
Thanh âm mang theo sự uy nghiêm bẩm sinh, mọi người không khỏi hướng lên nhìn lại.
Từ trên cầu thang, Phong Thiên Tước chậm rãi đi xuống.
Tô Tử Nguyệt ngây cả người, hoàn toàn không nghĩ hắn ta đang ở trên lầu....
Hắn đến từ lúc nào.
Phong Thiên Tước cũng không có ý giải thích, liếc mắt nhìn Tô Tử Nguyệt: "Ngươi dự định để nó cắn ngươi?"
Hắn đưa tay chỉ vào cái thứ đang kẹo trên tay Tô Tử Nguyệt, một mặt căm ghét.
Tô Tử Nguyệt vô thức gật đầu, sau đó nhìn thấy Phong Thiên Tước cuốn ống tay áo lên, lộ ra cánh tay thon gầy:
"Ta sẽ giúp ngươi thử."
Bên cạnh Khúc Nam một mặt khẩn trương, muốn nói điều gì, lại bị Phong Thiên Tước cho một cái trừng mắt cảnh cáo liền im bặt đi.
"Cái này... không tốt lắm đâu?" - Tô Tử Nguyệt cũng kinh hãi không kém.
"Tránh cho ngươi bị hút thành người khô." - Phong Thiên Tước liếc nhìn từ trên xuống dưới Tô Tử Nguyệt.
Tô Tử Nguyệt: ".."
Phong Thiên Tước mặc thường phục, không phải quan bào, cho nên người xung quanh cũng không nghĩ quá nhiều, khuyên nhủ Tô Tử Nguyệt: "Tiểu cô nương, ngươi liền để vị công tử này giúp ngươi thử đi, tuy nói chúng ta có lòng tin với ngươi, nhưng lỡ như..."
Tô Tử Nguyệt cười khổ, liếc mắt nhìn Phong Thiên Tước: "Ngươi . thật muốn thay ta thử?"
Phong Thiên Tước gật đầu: "Ta không có nói đùa."
Đã có người thay mình chịu đau, Tô Tử Nguyệt cũng không ngu ngốc ôm vào người, thuận tay lấy con đỉa ra đặt lên tay Phong Thiên Tước, con đỉa cử động một chút liền cắn vào hút máu. Hạ Đào mang tới chỉ là mấy con đỉa nhỏ, hút không bao nhiêu máu. Tô Tử Nguyệt nhìn chằm chằm sắc mặt Phong Thiên Tước, nhưng hắn ta chẳng có chút biếu lộ nào.
Lão Lưu rốt cuộc cũng dừng ăn, lại gần Phong Thiên Tước hỏi: "Tiểu huynh đệ, như thế nào, có đau không? Cơ thể có gì khác thường không?"
Phong Thiên Tước liếc nhìn lão Lưu, dám gọi hắn là huynh đệ, sống cũng khá lâu rồi? Nhưng ngoài miệng lại nói:
"Nam tử hán đại trượng phu, sợ cái gì chút đau đớn đó? Bị cắn có chút cảm giác, ngoài ra cái gì cũng không có."
Tô Tử Nguyệt nhìn thời gian thích hợp, để Hạ Đào mang nước muối tới, cho cánh tay Phong Thiên Tước ngâm vào.
Mọi người duỗi cổ nhìn, con đỉa trên tay Phong Thiên Tước vừa ngâm vào nước muối liền phồng lên, nhả ra, uốn éo trong nước.
Mọi người đột nhiên cảm thấy con sâu hút máu cũng không có quá đáng sợ.
Tô Tử Nguyệt tràn đầy tự tin nói: "Mọi người đã thấy, sẽ không có vấn đề gì cả. Bị cắn một ngụm đều không sao cả, lão Lưu, ngươi không muốn thử một chút để chữa khỏi chân sao?"
Không ai muốn chữa khỏi chân hơn hắn, lão Lưu cắn răng một cái: "Ta thử."
Bạch lão đại phu nhìn Tô Tử Nguyệt một cái, thầm nghĩ tiểu cô nương này không hề tầm thường. Không chỉ có lá gan lớn hơn người bình thường, lại có thể đoán được lòng người.
Sau đó lại liếc mắt nhìn Phong Thiên Tước, lại là giật mình, vị này... khí chất không hề tầm thường.