Một giờ sau, từ quán trà bước ra, Tô Mạt chu đáo gọi taxi cho Lý An, còn thanh toán trước tiền xe cho cô ấy.
Lý An ngồi ở hàng ghế sau, nhìn hành động của Tô Mạt, trong ánh mắt lóe lên chút cảm động.
Thấy vậy, Tô Mạt bước tới, cúi xuống bên cửa sổ xe, đưa tay xoa đầu cô ấy: “Kết thúc ngày kia, chị sẽ để em được làm chính mình.”
Mắt Lý An đỏ hoe, không nói gì, chỉ cúi thấp đầu.
Một lát sau, khi xe đưa Lý An rời đi, Tô Mạt cũng gọi taxi về khách sạn.
Trên đường trở về, cô tựa đầu vào cửa sổ xe, chống tay lên cằm, thả hồn theo suy nghĩ.
Diệp Nhiễm có hai đồ đệ, việc cô chọn Lý An không phải ngẫu nhiên.
Thứ nhất, cô gái này thực sự có năng lực và rất chăm chỉ.
Thứ hai, cô ấy bị Diệp Nhiễm chèn ép đến thảm hại.
Người có năng lực, dù nhút nhát thế nào, trong lòng cũng sẽ ẩn chứa hoài bão. Điều duy nhất cô ấy sợ chính là ánh mắt người đời.
Giống như vừa rồi cô ấy nói, phản bội sư phụ, sau này còn làm gì được trong nghề?
Trong tình huống này, chỉ cần có người sẵn sàng đứng ra giúp cô ấy đối mặt với những lời đàm tiếu của xã hội, cô ấy chắc chắn sẽ dám vì tương lai mà đánh cược.
Và, điều quan trọng nhất là, cô thực sự rất thích cô ấy.
Vừa vào sảnh, cô đã nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc.
Tô Mạt nhướng mày, từ xa nhìn thẳng vào người đó.
Khoảng nửa phút sau, cô sải bước về phía thang máy, bóng dáng đó lặng lẽ đi theo.
Hai người, người trước kẻ sau, bước vào thang máy. Tô Mạt hơi ngẩng cằm nhìn Tần Thâm, giọng điệu châm biếm rõ ràng: “Đừng nói với tôi là tình cờ gặp.” Chỉ có kẻ ngốc mới tin.
Tần Thâm giọng trầm thấp: “Không phải tình cờ, tôi đến Dung Thành công tác, không có chỗ ở.”
Tô Mạt: “Hừ.”
Lý do này, vụng về đến mức coi cô là đứa ngốc dễ lừa.
Giây tiếp theo, Tần Thâm lấy điện thoại ra, mở một đoạn tin nhắn rồi đưa trước mặt cô.
Tô Mạt cúi mắt, nhìn nội dung đoạn hội thoại, thần sắc dịu đi đôi chút.
[Ông chủ Tần, buổi hẹn xăm lần trước, anh có thời gian vào ngày mai không?]
Tần Thâm mặt không đổi sắc nói dối: “Cuối tuần giá phòng đắt, rẻ nhất cũng 700 tệ.”
Tô Mạt cười nhạt: “Anh đi công tác, đối phương trả giá chắc không thấp chứ?” Tần Thâm nói: “Tôi phải để dành tiền cho Tần Lục làm phẫu thuật.”
Tô Mạt: “…”
Nhắc đến chuyện phẫu thuật của Tần Lục, những lời châm chọc cô định nói bị nghẹn lại.
Khi cửa thang máy mở, Tô Mạt bước ra trước, giày cao gót vang lên nhịp nhàng.
Đến trước cửa phòng, cô khựng lại, quẹt thẻ rồi quay đầu nhìn Tần Thâm: “Buổi tối không được chạm vào tôi, nếu không tôi đuổi anh ra ngoài.”
Ánh mắt Tần Thâm sâu thẳm: “Ừ.”
Tô Mạt chợt nhớ ra điều gì, cắn răng nói thêm: “Cũng không được dụ dỗ tôi.”
Tần Thâm: “Yên tâm, sẽ không.”
Yên tâm?
Dựa vào vô số lần cô bị gài trước đây.
Cô không thể yên tâm với anh được.
Nhận được lời cam đoan của Tần Thâm, Tô Mạt mới quay người quẹt thẻ.
Vào phòng, cô đá giày cao gót ra, ngồi xuống sofa, dựa vào ghế rồi bắt đầu nhắn tin với Nguyễn Huệ.
Nguyên tắc của Tô Mạt từ trước đến nay là “chuyện kín thì thành, chuyện hở thì bại”, nên Nguyễn Huệ chỉ biết cô định đối phó với Diệp Nhiễm trong trận đấu ngày kia, còn chi tiết cụ thể thì không biết gì.
Nguyễn Huệ tò mò, dò hỏi: [Nói chút đi, tớ đâu có truyền ra ngoài, cậu còn không tin tớ?]
Tô Mạt: [Không thể nói.]
Nguyễn Huệ: [Đồ keo kiệt.]
Tô Mạt đáp lại: [Uống nước lạnh đi.]
Không ngờ Tô Mạt lại chuyển chủ đề nhanh như vậy, Nguyễn Huệ trả lời bằng một loạt dấu ba chấm: […]
Khi hai người đang trò chuyện, màn hình điện thoại của Tô Mạt bật lên một cuộc gọi video.
Cô nhìn, thấy người gọi là Lục Thương, đầu ngón tay nhẹ nhàng nhấn nút nhận.
Cuộc gọi vừa kết nối, khuôn mặt của cả Lục Thương và Chử Hành xuất hiện trên màn hình.
Tô Mạt liếc nhìn, đảo mắt: “Mặt to thế, một màn hình không chứa nổi.”
Lục Thương: “Tiểu sư muội, em về rồi à?”
Tô Mạt lười biếng: “Ừ.”
Chử Hành: “Hôm trước sư mẫu bảo muốn giới thiệu em với một người trẻ tuổi tài giỏi, em thích kiểu nào, sư huynh giúp em chọn.”
Tô Mạt cười khẩy, đôi môi đỏ hơi cong, định nói gì đó, nhưng thấy nét mặt hai người trên màn hình đột nhiên biến đổi, đều tràn đầy kinh ngạc.