Lục Thương còn chưa nói hết câu, đã bị ánh mắt lạnh lùng của Tần Thâm, người “tình cờ” lọt vào khung hình quét qua.
Hai người nhìn nhau, Lục Thương lập tức lạnh sống lưng.
Chưa kịp để những lời sau thoát ra khỏi miệng, Chử Hành đã nhanh chóng bịt miệng anh ta lại, tiếp lời: “Đại, đại đàn ông. Mạt Mạt, sao trong phòng em lại có đàn ông?”
Chử Hành và Lục Thương thì sợ, còn Tô Mạt thì chột dạ.
Dưới bầu không khí này, ba sư huynh muội đạt được một sự ăn ý kỳ lạ.
Một người ấp úng, hai người trả lời lấp lửng, cả ba đều cố gắng cho qua chuyện.
Tô Mạt: “Một người bạn.”
Chử Hành và Lục Thương: “Ồ.”
Tô Mạt nói thêm: “Chỉ là kiểu bạn rất bình thường thôi.”
Chử Hành và Lục Thương gật đầu đồng thanh: “Hiểu rồi.” Tô Mạt lại bồi thêm: “Là anh trai của một người bạn ở huyện Trường Lạc.”
Chử Hành và Lục Thương diễn như thật: “Hiểu, hiểu, hiểu.”
Cuộc gọi video, bắt đầu bằng tình cảm đồng môn, kết thúc bằng “ba mươi sáu kế”.
Tần Thâm tay cầm chai nước khoáng vừa mở, vẻ mặt thản nhiên: “Tình cờ.”
Tô Mạt: “Thu cái tâm tư nhỏ nhen của anh lại đi.”
Trước lời cảnh cáo của cô, quai hàm Tần Thâm căng lên, vẻ mặt chợt u tối: “Tôi không định mượn cơ hội này để trèo cao.”
Tô Mạt lập tức nghẹn họng.
Giây tiếp theo, Tần Thâm bóp chặt chai nước khoáng trong tay, bước đi.
Nhìn bóng lưng anh hơi cúi nhưng lại cố tỏ ra cứng cỏi, Tô Mạt cảm thấy ngột ngạt trong lòng.
Không phải chứ?
Cô đã nói gì đâu?
Rõ ràng là anh tự ý xen vào video của cô, là anh sai trước, tại sao giờ lại khiến cô trông như người làm sai vậy? Lúc này, sau khi kết thúc cuộc gọi với Tô Mạt, Chử Hành và Lục Thương ngồi trên sofa nhìn nhau.
Lục Thương: “Đại sư huynh và tiểu sư muội…”
Chử Hành lắp bắp: “Tình, tình cờ gặp thôi.”
Lục Thương: “Họ còn ở chung một phòng.”
Chử Hành bối rối vò tay, ngước mắt nhìn trần nhà: “Cuối tuần, khan hiếm phòng, ở, ở chung cũng bình thường, đúng, bình thường thôi.”
Lục Thương cau mày: “Hay là hỏi thẳng đại sư huynh?”
Chử Hành: “Tuy rằng người ta sinh ra rồi cũng phải chết, nhẹ như lông hồng hay nặng như thái sơn đều được. Nhưng chết một cách vô lý thì tôi không chịu.”
Chử Hành vừa nói xong, điện thoại của Lục Thương rung lên.
Cả hai cùng cúi đầu, trên màn hình hiện lên một tin nhắn: [Quản chặt miệng hai người lại.]
Buổi tối, Tô Mạt không muốn ra ngoài, nên gọi đồ ăn về khách sạn. Đồ ăn ngoài thường nhiều dầu mỡ và muối. Từ khi ở cạnh Tần Thâm, khẩu vị của cô càng kén hơn, trước đây ăn thế nào cũng được, giờ lại thấy những món này khó nuốt.
Ăn vài miếng, cô buông đũa, nhìn Tần Thâm im lặng không nói gì, không muốn bầu không khí thêm gượng gạo, bèn chủ động mở lời: “Mỗi lần đi công tác như anh có thể kiếm được bao nhiêu?”
Tần Thâm: “Tính theo giờ, một giờ là một ngàn năm trăm.”
Tô Mạt nhướn mày, cô không ngờ thợ xăm có thể tính phí theo giờ: “Nhiều thế sao?”
Tần Thâm: “Ừ.”
Tô Mạt: “Với mức phí đó, anh hẳn phải tiết kiệm được khá nhiều tiền rồi chứ.”
Sao có thể nghèo đến mức này?
Tần Thâm đặt đũa xuống, trầm giọng: “Mức đó chỉ là số ít. Ở Trường Lạc, giá một hình xăm cơ bản chỉ từ hai đến ba trăm, nhiều nhất cũng chỉ vài ngàn.”
Nghe vậy, Tô Mạt hiểu ra: “À.”
Thật vậy, thu nhập trung bình ở Trường Lạc thấp, mức chi tiêu tất nhiên cũng không cao.
Lời vừa dứt, cô chợt nghĩ đến điều gì, ngồi thẳng lại, chân dài bắt chéo, nhìn Tần Thâm cười ranh mãnh: “Trước tôi, anh thật sự chưa từng có phụ nữ sao?”
Vẻ mặt Tần Thâm nghiêm túc: “Chưa.”
Tô Mạt châm chọc: “Không giống nhỉ.”
Tần Thâm nhìn thẳng vào gương mặt đầy quyến rũ của cô, giọng trầm thấp hỏi lại: “Không giống ở đâu?”
Đến lượt Tô Mạt á khẩu.
Không giống ở đâu?
Đương nhiên là ở chuyện kia.
Kỹ năng quá thành thạo, chiêu trò thì đủ kiểu.
Nhìn thế nào cũng không giống một người lần đầu tiên?
Nhưng lời này cô không thể nói thẳng.
Dù sao cả hai vẫn mập mờ không rõ, bây giờ lại ở chung phòng, mà bàn chuyện này thì không khác nào cô đang mồi chài anh.
Thật ra cô chỉ tò mò.
Tò mò từ lâu rồi.
Hôm nay có dịp mới tiện hỏi.
Đề tài dừng lại ở chỗ mấu chốt này, Tô Mạt sợ tình huống sẽ vượt tầm kiểm soát, giả vờ bình thản vuốt tóc, đứng dậy.
Ai ngờ, cô vừa đứng lên, cổ tay đã bị bàn tay to lớn của Tần Thâm nắm lấy.
Cô cúi đầu nhìn xuống, dưới ánh mắt chăm chú của cô, anh từ từ ngả người ra sau.
Hai người, một người cúi đầu, một người ngẩng lên, giọng Tần Thâm khàn khàn: “Tô Mạt, tôi biết em không thích con người tôi, vậy còn thân thể tôi? Em có thích không? Có chút nào mê luyến không?