Vừa Ý Em

Chương 89: Thành phố lắm chiêu



Tần Thâm giọng trầm thấp, dập điếu thuốc vào gạt tàn, khói nhẹ lượn lờ bay lên.

Nghe câu nói của anh, Lý Áo thoáng sững sờ, sau đó cười lắc đầu: “Cậu có thể nói cho tôi biết, mấy năm Tô Mạt ở bên Tưởng Thương, cậu đã sống thế nào không?”

Tần Thâm nhàn nhạt đáp: “Thanh đăng cổ sát, ăn chay niệm Phật.”

Lý Áo: “Nhịn không khổ à?”

Đáy mắt Tần Thâm thoáng qua một tia âm u, giọng cười khẩy: “Khổ thì sao? Cô ấy thích.”

Khi đó, cô thật sự thích Tưởng Thương, là thích từ tận đáy lòng.

Trong mắt, trong tim cô đều là anh ta.

Anh có khổ sở đến mấy thì làm được gì?

Cướp đoạt tình yêu?

Anh cường thế, nhưng không muốn ích kỷ như thế.

Ai cũng có quyền theo đuổi tình yêu. Anh có, cô cũng có.

Không thể vì anh yêu cô mà chặt đứt khát vọng yêu người khác của cô.

Khi nhận được cuộc gọi từ Lý Áo, Tô Mạt hơi bất ngờ.
Cô liếc nhìn Hàn Kim Mai đang ngủ trưa, rồi ra hiệu cho Tần Lục đang chơi điện thoại, bước ra khỏi phòng bệnh và nhấn nút nghe: “Ông chủ Lý.”

Lý Áo vào thẳng vấn đề: “Tôi mới biết, hóa ra người theo đuổi cô dai dẳng là Tần Thâm ở tiệm xăm?”

Nghe vậy, Tô Mạt nhướn mày: “Quen à?”

Lý Áo thản nhiên thừa nhận: “Quen, nhưng không thân.”

Tô Mạt: “Ồ.”

Không thân là được rồi, nếu không, cô vừa nói dối xong đã bị lật tẩy, chẳng khác nào tự hủy.

Nghe giọng cô thờ ơ, Lý Áo lại hỏi: “Hai ngày nay anh ta không quấy rầy cô nữa à?”

Tô Mạt đáp: “Không.”

Hai ngày nay, anh ta còn muốn vạch rõ ranh giới với cô.

Đừng nói quấy rầy, ngay cả nói chuyện với cô cũng ít đến đáng thương.

Có lúc, cô còn tự nghi ngờ, rốt cuộc sự cuồng nhiệt như muốn nuốt chửng cô vài hôm trước là thật, hay chỉ là do cô tưởng tượng.
Nghĩ đến đây, Tô Mạt không nhịn được cười chế giễu.

Đúng là một người đàn ông chó má, yêu đương mà điều tiết quá thuần thục.

Khi cô đang nghĩ ngợi, đầu dây bên kia, Lý Áo nói: “Đàn ông sao dễ từ bỏ thế, toàn giả vờ thôi.”

Tô Mạt bừng tỉnh: “Hả?”

Lý Áo: “Nghe nói anh ta dọn đến nhà cô rồi?”

Nghe vậy, Tô Mạt bật cười: “Cả chuyện này mà anh cũng biết?”

Gắn radar theo dõi cô chắc?

Lý Áo thản nhiên nói dối: “Hôm nay tôi ghé qua tiệm xăm, nghe Khâu Chính ở đó nói.”

Tô Mạt nheo mắt.

Cô cứ tưởng mọi chuyện kín kẽ, ai ngờ đã thành chuyện ai cũng biết?

Thấy cô không trả lời, Lý Áo tiếp tục: “Đã giúp thì giúp cho trót, tối nay tôi mua ít đồ ăn, làm bạn trai cô đến nhà ăn bữa cơm, dứt khoát khiến anh ta hết hy vọng.”

Tô Mạt cười khẽ: “Tốt bụng vậy?”
Lý Áo đáp: “Chủ yếu là sợ sau này cô lại phiền tôi.”

Lý do này nghe ra cũng có lý.

Ai mà muốn cứ vài hôm lại tốn thời gian vì người khác.

Tô Mạt không phản đối: “Được.”

Cô cũng không muốn dây dưa mãi với Tần Thâm.

Cúp điện thoại, khóe môi Tô Mạt khẽ nhếch.

Không ngờ người này bề ngoài không nhiệt tình, mà lại có trái tim ấm áp.

Người bình thường gặp phải chuyện thế này, còn tránh không kịp, anh ta lại tự nguyện giúp đỡ.

Xem ra, cô đúng là đã nghĩ người ta quá hẹp hòi rồi.

Có lẽ người từ thị trấn nhỏ thật sự chân chất hơn người thành phố?

Cho đến bây giờ, Tô Mạt vẫn chưa hiểu một điều: Thành phố lắm chiêu, tôi muốn về quê, nhưng đường quê cũng trơn trượt, chiêu càng phức tạp hơn.

Cùng lúc đó, Lý Áo cúp máy, ngẩng đầu nhìn Tần Thâm: “Xong.”

Tần Thâm dựa vào bàn làm việc, khẽ ừ một tiếng, rồi đổi giọng hỏi: “Tôi chưa từng hỏi, hồi đó anh đang làm tốt dưới trướng sư thúc, sao lại đột nhiên rời đi?”

Nhắc đến Phàn Lục, Lý Áo đứng dậy khỏi ghế, cười nhạt: “Chuyện cũ rích, lý do quên lâu rồi.”

Nói xong, anh ta quay người: “Thôi, tối gặp.”

Nhìn Lý Áo rời đi, ngón tay dài của Tần Thâm gõ nhịp trên mặt bàn, ánh mắt sâu thẳm.

Tối hôm đó.

Tô Mạt ngồi xe của Tần Thâm về nhà, đến khi chuẩn bị lên lầu mới nói với anh: “Tối nay bạn trai tôi sẽ qua ăn cơm, anh không phiền chứ?”

Tần Thâm cúi mắt nhìn cô: “Cần tôi tránh mặt không?”

Tô Mạt cong môi cười: “Không cần.”

Nói xong, cô giả vờ tự nhiên bổ sung: “Tôi và bạn trai rất tin tưởng nhau. Tôi đã nói anh là người thuê phòng của tôi, anh ấy rất tin tôi.”

Tần Thâm mặt không cảm xúc: “Ừ.”

Một lát sau, cả hai đi thang máy lên lầu, vừa vào cửa, Lý Áo cũng tới ngay sau đó.

Người ta nói ba người phụ nữ đã thành một sân khấu, hai đàn ông và một phụ nữ thì lại càng phức tạp.

Lý Áo vừa vào cửa, Tô Mạt đã lười nhác dựa vào tủ giày nói chuyện với anh ta. Cả hai mới bắt đầu trò chuyện, Tần Thâm đã bước ra đón tiếp.

Thấy anh tự nhiên nhận túi đồ ăn từ tay Lý Áo, mời anh ta ngồi xuống, thậm chí còn rót nước cho anh ta, Tô Mạt không khỏi nhướn mày.

Cái bầu không khí này, có phải hơi không đúng không?

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.