Tần Thâm vừa dứt lời, đầu dây bên kia không lập tức lên tiếng.
Ngay sau đó, có tiếng bước chân vang lên, nghe như đang tìm chỗ kín đáo để tránh bị nghe lén.
Một lát sau, người ở đầu dây đáp: “Hiện tại chỉ mới tìm được một vài manh mối, nhưng vẫn chưa thể xác định.”
Tần Thâm: “Nói.”
Đối phương: “Có liên quan đến sư thúc.”
Sư thúc, tức là sư đệ đồng môn của Triệu Quảng, tên đầy đủ là Phàn Lục, không phải biệt danh mà là tên thật. Đồng thời, ông cũng là chủ của công ty mà Tô Mạt đã làm việc suốt mười năm.
Trong môn phái của Triệu Quảng có một quy tắc bất thành văn, đó là đệ tử không nhận việc từ chính sư phụ mình.
Có lẽ là vì sợ tình cảm thầy trò quá sâu không nỡ rèn giũa, cũng có thể là vì lý do khác, nhưng từ khi nhập môn, các đệ tử đều tuân thủ điều này. Ngoại trừ Tần Thâm.
Tần Thâm là ngoại lệ.
Triệu Quảng kiên quyết phản đối ý kiến của mọi người, tự tay dạy dỗ anh cho đến khi Tô Mạt xuất hiện.
Đối phương nói xong, giọng Tần Thâm vẫn lạnh nhạt: “Tiếp tục điều tra.”
Người kia hỏi: “Đại sư huynh, khi nào anh về Dung Thành?”
Tần Thâm đáp: “Lúc cần về thì sẽ về.”
Câu trả lời nước đôi khiến đối phương không có được đáp án mong muốn, đành tiếc nuối cúp máy.
Khi Tần Thâm lái xe đến tiệm xăm, Lý Áo đã ngồi sẵn trong tiệm.
Khâu Chính ngồi bên cạnh Lý Áo với dáng vẻ rụt rè, từ lúc Tần Thâm bước vào cửa cậu đã không ngừng nháy mắt ra hiệu cho anh.
Tần Thâm liếc nhìn cậu ta, giọng lạnh nhạt: “Mắt co giật thì đến bệnh viện.”
Nghe vậy, Khâu Chính ngồi thẳng dậy ngay lập tức. Một lát sau, cậu ta cố làm ra vẻ tự nhiên, đứng lên, tiến đến gần Tần Thâm, nói nhỏ đủ để chỉ hai người nghe: “Anh Thâm, anh Lý đợi anh cả buổi rồi.” Nói xong, không chờ Tần Thâm trả lời, cậu ta lại nói tiếp: “Anh Thâm, anh nói xem có phải anh Lý biết chuyện của anh với bà chủ rồi không?”
Tần Thâm nghiêng đầu nhìn cậu ta, ánh mắt như nhìn một kẻ ngốc: “Cút.”
Khâu Chính nghẹn lời, trông đầy tủi thân, muốn nói lại thôi. Cuối cùng, nhiệt huyết trong cậu ta bị dội ngược, lủi thủi quay người rời đi.
Sau khi Khâu Chính đi, Tần Thâm nhìn Lý Áo một cái, cả hai ăn ý, một trước một sau bước lên lầu.
Vào đến phòng làm việc của Tần Thâm, Lý Áo ngồi xuống, trêu chọc: “Như ý nguyện rồi chứ?”
Tần Thâm quay lưng về phía anh ta, không lên tiếng.
Lý Áo lại nói: “Cậu không sợ Tô Mạt biết sự thật à?”
Tần Thâm: “Hẹn Tô Mạt ăn tối, đến nhà cô ấy ăn.” Nghe vậy, Lý Áo ngẩn người vài giây.
Chưa kịp phản ứng, Tần Thâm đã quay người lại, cúi đầu châm điếu thuốc, tiếp tục nói: “Tôi sẽ nấu cơm cho hai người.”
Lý Áo nhướng mày, vẻ mặt kinh ngạc: “Bỏ thuốc độc vào hả?”
Tần Thâm ngậm điếu thuốc, mặt không biểu cảm: “Tôi không có nhiều thời gian, anh giúp một tay, để cô ấy thương tôi một chút.”
Nghe ra ý tứ, Lý Áo chợt bật cười: “Lão Tần, cậu còn có thể ‘chó’ hơn chút nữa không?”
Tần Thâm rít một hơi thuốc, nhả khói, lạnh nhạt nói: “Hơn chút nữa thì quá đáng rồi.”
Lý Áo cười khẩy: “Hiện giờ chưa quá đáng chắc?”
Anh ta không dám tưởng tượng, một cô gái kiêu ngạo như Tô Mạt mà biết Tần Thâm đào sẵn cái bẫy to thế này, phản ứng sẽ ra sao.
Lý Áo ngẫm nghĩ, rồi hỏi: “Tôi có chuyện này không hiểu.”
Tần Thâm: “Hỏi đi.”
Lý Áo tò mò: “Làm sao cậu chắc chắn Tô Mạt sẽ để cậu dọn đến nhà cô ấy? Nước cờ lớn thế này, cậu không sợ bước nào đó gặp trục trặc à?”
Từ việc bà ngoại Tô Mạt nhập viện, đến việc anh nắm bắt chuẩn thời điểm tình cờ gặp bà, rồi làm cô ấy biết tin bà nhập viện một cách không cố ý, cho đến việc anh thuận lợi dọn vào nhà cô ấy…
Thật lòng mà nói, bất cứ bước nào cũng có thể xảy ra sự cố.
Nếu một bước bất ngờ gặp trở ngại, anh sẽ chẳng thể thuận lợi bước chân vào nhà cô ấy.
Tần Thâm dập thuốc, giọng bình thản: “Rất đơn giản. Bệnh nhân bị bệnh tim mỗi khi giao mùa đều tái phát. Tôi đã hỏi thăm trước, biết được bà ngoại cô ấy năm nào tháng này cũng nằm viện vài ngày. Trùng hợp, Tần Lục phải phẫu thuật, tôi chỉ cần làm thủ tục nhập viện sớm và chờ đợi.
“Còn việc làm sao để Tô Mạt biết tin, phải khiến cô ấy tình cờ phát hiện, trong lòng cảm thấy áy náy. Lúc tôi đóng viện phí, tôi chỉ nộp năm nghìn, canh thời gian không nghe điện thoại của mợ cô ấy. Mợ cô ấy tự nhiên sẽ liên lạc với cô ấy…”
Giọng điệu của Tần Thâm bình thản, cứ như đang kể một chuyện rất đỗi bình thường.
Lý Áo nghe xong, không nói gì, nhưng trong lòng thầm thương cảm cho Tô Mạt.
Gặp phải một lão hồ ly đầy mưu mô thế này, dù cô ấy có khôn ngoan cỡ nào cũng không chơi lại được anh ta.
Tần Thâm nói xong, ngẩng đầu dập tắt điếu thuốc trong tay: “Về việc tôi chắc chắn có thể dọn đến nhà cô ấy, tôi đã bảo Khâu Chính hỏi trước chuyện thuê phòng của cô ấy, sau đó liên tục đăng vài bài chỉ cô ấy có thể xem trên mạng xã hội. Cô ấy cảm thấy áy náy, cộng thêm những điều này âm thầm tác động, đó là tâm lý học. Cô ấy chắc chắn sẽ đồng ý.”
Lý Áo: “…”
Tần Thâm: “Lý Áo, anh không hiểu. Đây không phải vì tôi thâm sâu hay mưu mô, mà là vì tôi đã chờ quá lâu rồi…”