Nghe vậy, Tô Mạt quay đầu lại nhìn: “Chỉ có bấy nhiêu đồ thôi sao?”
Tần Thâm đáp: “Nhà kia sửa xong tôi sẽ chuyển đi, không ở lâu đâu.”
Ngón tay thon dài của Tô Mạt khẽ chạm vào màn hình điện thoại: “Ồ.”
Đây là đang vội vã muốn phân rõ ranh giới với cô sao?
Trong lòng Tô Mạt như có một người chibi đang diễn lại giọng nói chua ngoa của Tần Thâm một cách sinh động: “Nhà kia sửa xong tôi sẽ chuyển đi, không ở lâu đâu, hừ hừ hừ...”
Trên đường về khu chung cư, cả hai đều không nói gì.
Tâm trí Tô Mạt đang bận nghĩ đến chuyện khác, cuộc thi mà Diệp Nhiễm tham gia sắp đến. Nghe nói Diệp Nhiễm vừa bị nhà họ Tưởng ra oai phủ đầu, giờ cô ta chỉ còn dựa vào cuộc thi này để gỡ lại thể diện.
Muốn gỡ thể diện?
Phải xem cô ta có bản lĩnh hay không.
Nhân quả luân hồi, trời cao có tha ai bao giờ.
Kẻ làm nhục người khác chắc chắn sẽ bị nhục, đó chính là một vòng quay. Khi định làm điều xấu, thì phải chuẩn bị tâm lý sẵn sàng để nhận lại báo ứng.
Câu đó nói thế nào nhỉ?
À, trên đời này mọi chuyện đều rất buồn cười, cho đến khi nó xảy ra với chính bạn.
Dao không đâm vào thân thể cô ta, cô ta không thấy đau; cái tát không vung đến mặt cô ta, cô ta không cảm nhận được cái gọi là tốc độ và sức mạnh.
Xe đến khu chung cư, Tô Mạt hướng dẫn Tần Thâm đỗ xe.
Khu cũ không có chỗ đậu cố định, miễn không cản người qua lại hay xe cộ là được. Xe dừng lại, Tần Thâm xuống lấy đồ ở ghế sau, còn Tô Mạt đứng cách đó một mét nhìn anh.
Chỉ thấy anh cúi người, áo thun đen kéo căng.
Vai rộng eo thon.
Mị lực nam tính cứ vô tình toát ra.
Bản năng khiến Tô Mạt nheo mắt lại, bỗng nhiên nhận ra một điều.
Lý do Song Kỳ mê mệt Tần Thâm cũng không phải không có căn cứ.
Người đàn ông như Tần Thâm có một kiểu sức hút dẻo dai khó tả.
Không giống mấy anh chàng tinh anh ở thành phố lớn, mặc vest thẳng thớm, nhã nhặn lịch lãm, nhưng lại thiếu sự hấp dẫn lâu dài.
Phải nói thế nào nhỉ.
Tóm lại, chính là kiểu hormone căng tràn như muốn bùng nổ, dù anh ấy có phải gu của bạn hay không, thì vẫn có những khoảnh khắc bất chợt làm bạn dao động.
Khi Tần Thâm quay đầu lại, ánh mắt Tô Mạt đã rời đi, chuyển sang nhìn điện thoại.
Năm phút trước, Nguyễn Huệ nhắn tin: [Cậu thật sự đi xem cuộc thi Diệp Nhiễm à? Nếu đi, mình sẽ kiếm vé cho cậu.] Tô Mạt trả lời: [Đi thật.]
Nguyễn Huệ: [Đúng là nhìn người không thể đoán mặt, ai mà ngờ cô ta lại dây dưa với Tưởng Thương chứ. Nói thật, nếu ba chúng ta đứng trước gương, cậu với mình còn có thể trông giống tiểu tam, chứ cô ta thì không thể, trông thanh thuần thế cơ mà.]
Tô Mạt: [Chó biết cắn thì không sủa.]
Người làm kẻ trộm chắc chắn sẽ không viết chữ “trộm” lên mặt.
Nhắn tin xong với Nguyễn Huệ, Tô Mạt liếc nhìn Tần Thâm.
Thấy anh đã dọn đồ xong, quay người đi trước dẫn đường.
Cô nhớ lần đầu tiên hai người gặp nhau, cô cũng từng dẫn đường cho anh như vậy.
Giờ thì thời thế đã khác, tâm trạng cũng hoàn toàn đổi thay.
Từ quan hệ bạn giường đến chủ nhà xinh đẹp và khách thuê, sự thay đổi thân phận này, Tô Mạt bây giờ mới nhận ra có chút mùi vị mập mờ.
Chậc.
Quả nhiên, giữa hai người trưởng thành từng có quan hệ như vậy, trừ khi không gặp nhau nữa, còn không chẳng bao giờ có ranh giới rõ ràng.
Đi thang máy lên tầng, vừa vào nhà, Tô Mạt tìm một chìa khóa dự phòng đưa cho Tần Thâm.
Cô tựa lưng vào tủ giày ở hành lang, nhìn anh đổi giày, hai tay khoanh trước ngực, giọng uể oải: “Một tháng bảy trăm, đóng từng tháng. Ở bao lâu trả bấy lâu, không đủ tháng tôi tính theo ngày.”
Tần Thâm: “Ừ.”
Tô Mạt nói tiếp: “Không được để ai biết anh ở đây.”
Đặc biệt là Song Kỳ.
Tần Thâm ngồi xổm xuống, chỉnh lại đôi giày cao gót cô vừa đá lung tung, giọng trầm thấp: “Yên tâm.”
Tô Mạt nhìn động tác của anh, trái tim khẽ tê dại.
Nhưng cảm giác này rất nhỏ, có thể bỏ qua.
Tần Thâm đã nói sẽ lo hết việc nhà thì đúng là làm thật.
Tô Mạt vào nhà ngồi nghỉ trên sofa một lúc rồi đi tắm, trong khi đó anh xuống mua thức ăn.
Khi cô từ phòng tắm bước ra, hai món mặn một món canh đã bày trên bàn.
Món ăn rất bình thường, nhưng trình bày lại bắt mắt.
Mắt Tô Mạt sáng lên, bước đến ngồi xuống bàn.
Ở bệnh viện cả ngày, cô đã đói lả, không phải bệnh viện không có đồ ăn, mà là cô kén ăn, đồ ăn bán bên ngoài phần lớn không hợp khẩu vị.
Sau bữa cơm, Tô Mạt đi sấy tóc, Tần Thâm dọn dẹp bếp.
Khi gần đến cửa phòng, điện thoại trong tay cô rung lên.
Cô cúi mắt nhìn, màn hình hiện lên một tin nhắn: [Mạt Mạt, khi nào con rảnh, sư mẫu sắp xếp cho con gặp mặt đại sư huynh.]