Tô Mạt nghe tiếng nên quay đầu lại, thấy Tần Thâm đang nhíu chặt mày.
Rõ ràng, đây là lựa chọn bất đắc dĩ của anh.
Tô Mạt khẽ nhếch khóe môi, cảm giác như mình đang ở trên bệ cao của đạo đức.
Thấy cô không nói gì, Tần Thâm lại lên tiếng: “Tôi còn có thể lo việc nhà, giặt đồ, nấu cơm, dọn dẹp.”
Tô Mạt: “Thành giao.”
Dù sao cũng phải đồng ý, chi bằng nhanh chóng chấp nhận, tránh làm bầu không khí thêm lúng túng.
Hai người ở bệnh viện cả ngày, đến tối mới rời đi, Tô Mạt ngồi xe của Tần Thâm đến tiệm xăm để lấy đồ.
Hiện tại, Tần Lục vẫn ở bệnh viện nên chỉ có mình Tần Thâm chuyển đến trước.
Xe đến tiệm xăm, Tần Thâm hỏi: “Có muốn vào ngồi một lát không?”
Tô Mạt ngước mắt nhìn tiệm xăm vẫn sáng đèn, lo ngại nếu bước xuống sẽ bị đồn đại không hay, cô lười biếng đáp: “Thôi.” Tần Thâm: “Được, vậy tôi đi thu dọn.”
Thấy anh xuống xe, Tô Mạt khẽ vân vê sợi tóc, gọi: “Tần Thâm.”
Tần Thâm quay đầu: “Ừ?”
Tô Mạt khẽ nhếch môi đỏ: “Nếu anh không dây dưa với tôi, thật ra làm bạn cũng không tệ đâu.”
Trong thời gian sống chung sắp tới, ngày nào cũng gặp mặt, có những chuyện phải nói rõ.
Nói xong, Tần Thâm nhìn cô một lúc, ánh mắt khiến cô thấy hơi chột dạ, sau đó anh giọng trầm đáp: “Biết rồi.”
Tần Thâm xuống xe, còn Tô Mạt ngồi trong xe thở dài một hơi.
Không đúng, rõ ràng cô đang làm việc tốt, sao lại có cảm giác mình giống một cô gái tệ bạc chơi đùa tình cảm của người ta mà không chịu trách nhiệm?
Bên kia, Tần Thâm bước vào tiệm xăm, kéo một bộ hành lý xuống lầu.
Khâu Chính hôm nay trông tiệm, thấy Tần Thâm xách hành lý đi, vội vàng đứng dậy định giúp một tay. “Anh Thâm, anh thuê được nhà rồi sao?”
Tần Thâm né bàn tay đưa ra của cậu ta, giọng lãnh đạm: “Ừ.”
Khâu Chính cười hớn hở, vui mừng thay anh: “Thuê ở đâu thế? Mai tan làm để em qua giúp dọn dẹp, tiện thể chúng ta...”
Tần Thâm: “Không tiện.”
Khâu Chính cười hì hì: “Sao lại không tiện, anh Thâm, có phải anh không muốn nấu cơm cho em không? Nói cho anh nghe, em mới học vài món, tay nghề không tệ đâu, lúc đó không cần anh nấu, em nấu cho anh.”
Nói xong, cậu ta lại thử lấy hành lý từ tay Tần Thâm.
Tần Thâm vốn đã cao lớn, lại thêm khuôn mặt lạnh lùng không thích cười, lúc nghiêm túc trông càng đáng sợ.
Khâu Chính rùng mình, cuối cùng cũng nhận ra anh không đùa.
Cậu ta gãi đầu, nghĩ rằng tâm trạng của Tần Thâm tệ như vậy là vì chuyện Tô Mạt với Lý Áo, liền rầu rĩ cố lấy can đảm khuyên nhủ. “Anh Thâm, thật ra em đã nói rồi mà, anh với bà chủ căn bản không cùng đường.”
“Bà chủ kiêu kỳ như vậy, không có thân phận thì nuôi không nổi.”
“Với lại, anh…”
Chưa kịp nói hết, Tần Thâm đã xách hành lý ra khỏi cửa.
Khâu Chính hấp tấp đuổi theo, chỉ thấy Tần Thâm trước tiên mở cửa xe, bỏ hành lý vào ghế sau, rồi đứng cạnh cửa xe lái một lát.
Chỉ một khoảnh khắc ấy, Khâu Chính đã kịp nhìn thấy trong xe còn có người.
Là bà chủ cửa tiệm bên cạnh!
Cậu ta kinh ngạc đến sững người, luống cuống móc điện thoại gửi tin nhắn cho Lý Áo: “Anh Lý, anh với bà chủ tiệm sơn mài có phải đang quen nhau không?”
Lý Áo trả lời ngay, lời ít ý nhiều: “Ừ.”
Nhìn tin nhắn của Lý Áo, sắc mặt Khâu Chính lập tức căng thẳng, lại ngẩng đầu nhìn bóng lưng Tần Thâm, biểu cảm đầy đau xót.
Anh Thâm mà cậu ta kính trọng ngưỡng mộ, sao, sao lại từ bỏ nguyên tắc, vì yêu mà làm kẻ thứ ba chứ!
Nhìn cảnh tượng trước mắt, lòng Khâu Chính ngổn ngang trăm mối, vừa khó chịu, vừa khó mà chấp nhận.
Đúng lúc này, Lý Áo lại nhắn hỏi: “Có chuyện gì sao?”
Khâu Chính đáp: “Không có gì.”
Cậu thầm nghĩ: Không dám nói đâu, đó là anh Thâm của cậu mà.
Trong xe, Tô Mạt không hề hay biết chuyện gì đang xảy ra, cô bắt chéo chân, nhàm chán chơi game trên điện thoại.
Tần Thâm đứng bên ngoài xe, rít điếu thuốc cúi đầu nhìn cô, ánh mắt sâu thẳm.
Cô gái mà anh đã ôm mộng suốt mười hai năm, cuối cùng vượt qua ngàn dặm, quanh đi quẩn lại, lại trở về bên anh.
Có cùng đường hay không quan trọng sao?
Đến chuyện cô không yêu anh anh còn không sợ, sợ gì chuyện không cùng đường?