Vừa Ý Em

Chương 83: Thừa nhận yêu cô



Giọng nói của Tần Thâm lạnh lẽo như băng.

Câu nói vừa dứt, Tưởng Thương ở bên kia điện thoại nghiến răng mở lời: “Rốt cuộc anh muốn làm gì?”

Tần Thâm cười nhạt: “Làm gì?”

Qua điện thoại, giọng Tưởng Thương nghe như sắp nghiến nát cả răng: “Anh đã quen biết Mạt Mạt từ trước, anh biết cô ấy là sư muội của anh, biết cô ấy là bạn gái của tôi. Anh rốt cuộc muốn làm gì?”

So với sự mất kiểm soát của Tưởng Thương, Tần Thâm lại vô cùng bình tĩnh: “Cậu nghĩ tôi muốn làm gì?”

Tưởng Thương khẳng định: “Tất cả những điều này đều là kế hoạch của anh.”

Tần Thâm: “Vậy rồi sao?”

Tưởng Thương nghẹn họng.

Rồi sao?

Chính anh ta cũng không rõ.

Anh ta chỉ biết Tần Thâm cũng là đệ tử của Triệu Quảng, là đại đệ tử được Triệu Quảng yêu quý nhất, anh sớm đã biết Tô Mạt là sư muội của mình…
Rồi sao?

Vậy thì tại sao Tần Thâm lại tiếp cận Tô Mạt?

Hai người là sư huynh muội đồng môn, chẳng có thâm thù đại hận gì, Tần Thâm là người được Triệu Quảng trọng vọng nhất, còn Tô Mạt lại là người mà Triệu Quảng yêu mến nhất.

Hay là để trả thù nhà họ Tưởng? Trả thù chính anh ta?

Tưởng Thương càng nghĩ càng rối, không thể xâu chuỗi mọi chuyện lại với nhau.

Ngay lúc đầu óc anh ta rối như tơ vò, Tần Thâm nhẹ nhàng đưa ra đòn chí mạng: “Cậu nghĩ tại sao đột nhiên cậu phải kết hôn?”

Tưởng Thương: “!!”

Trong đầu anh ta thoáng qua những mảnh ghép lộn xộn, như một tia chớp rạch ngang trời.

Tần Thâm tiếp lời: “Bây giờ cậu có thể nói cho Tô Mạt biết thân phận của tôi.”

Tưởng Thương cố gắng kiềm chế cơn giận, hít một hơi sâu.

Tần Thâm cười khẽ: “Cậu nói với cô ấy, năm cô ấy 18 tuổi đến tìm sư phụ học nghệ, sư phụ vốn dĩ không định nhận vì ông chưa từng thu nhận nữ đệ tử. Là tôi cầu xin ông nhận cô ấy, cậu cũng có thể nói những năm qua tôi tránh mặt cô ấy là vì sợ tình cảm này không thể kiềm chế. Cậu còn có thể nói, tất cả những gì xảy ra đều là do tôi lên kế hoạch.”
Anh cười nhạt: “Tưởng Thương, sai lầm của tôi là giấu đi tình yêu của mình. Còn cậu thì sao?”

Tưởng Thương nghẹn lời.

Tần Thâm nói tiếp: “Cậu đoán xem, tại sao cậu và cô ấy yêu nhau bảy năm, mà tôi bây giờ mới ra tay để cậu phải kết hôn?”

Tưởng Thương bất giác run rẩy, cảm thấy hối hận vì đã gọi cuộc điện thoại này.

Tần Thâm chậm rãi nói: “Trước đây tôi không xen vào chuyện hai người vì tôi biết cô ấy thích cậu, cậu cũng thích cô ấy. Nhưng từ nửa năm trước, trái tim cậu đã không còn ổn định…”

Tưởng Thương phản bác ngay lập tức: “Tôi không có!”

Tần Thâm cười nhạo: “Thật sự không?”

Tưởng Thương: “…”

Nửa năm trước, vì quan hệ hợp tác, Diệp Nhiễm bắt đầu thường xuyên liên lạc với anh ta.

Ban đầu, anh ta chỉ giúp đỡ cô ta vì nể mặt Tô Mạt.
Nhưng qua lại một thời gian, dây dưa giữa hai người ngày càng nhiều.

Họ bắt đầu chia sẻ chuyện vui, nỗi buồn, thậm chí cả một vài điều riêng tư…

Nhưng anh ta chưa từng phản bội Tô Mạt, cũng chưa làm điều gì có lỗi với cô.

Giữa anh ta và Diệp Nhiễm, mọi thứ luôn dừng lại ở mức tình cảm trong sáng… chỉ là bạn bè…

Sau câu nói của Tần Thâm, những lời biện minh của Tưởng Thương nghẹn lại nơi cổ họng.

Đàn ông với nhau, mấy chuyện lòng vòng trong tâm can, ai mà không hiểu.

Nói đến đây, thực ra chẳng còn gì để nói, nhưng Tưởng Thương vẫn không cam lòng, giọng khàn khàn: “Mạt Mạt sẽ không thích anh đâu. Anh không phải là kiểu người cô ấy thích, cô ấy…”

Tần Thâm: “Tưởng Thương, kiên nhẫn của tôi có giới hạn, biết đủ thì dừng.”

Giọng Tưởng Thương lập tức nghẹn lại.

Tần Thâm nói: “Tô Mạt là người tôi nhất định phải có, tôi đã cho cậu cơ hội nhưng cậu không biết nắm lấy, trách tôi làm gì.”

Khi Tưởng Thương cúp máy, chân anh ta mềm nhũn.

Đứng trước cửa ngôi nhà cổ của nhà họ Tưởng, anh ta cố gắng giữ bình tĩnh bước vào, nhưng chân run rẩy, suýt nữa ngã.

Người lái xe vội bước đến đỡ lấy anh ta.

“Sếp Tưởng.”

Tưởng Thương siết chặt tay người đó, không nói lời nào, trong cổ họng chỉ còn vị tanh ngọt.

Sau một hồi trấn tĩnh, anh ta bước vào nhà, thấy ông cụ Tưởng, anh ta lập tức tiến tới, mắt đỏ hoe nhìn chằm chằm vào ông hỏi: “Ông nội, tại sao cháu lại đột ngột bị yêu cầu kết hôn?”

Ông cụ Tưởng đang nhâm nhi trà, nghe vậy ngẩng đầu nhìn anh ta, vẻ mặt nghiêm nghị.

Tưởng Thương: “Ông nội, cháu muốn biết lý do.”

Nhìn dáng vẻ thất thố của anh ta, ông cụ Tưởng đặt mạnh tách trà xuống bàn: “Cháu nhìn xem bây giờ cháu thành ra cái dạng gì rồi!!”

Tưởng Thương im lặng, bàn tay buông thõng bên người siết chặt thành nắm đấm.

Ông cụ Tưởng liếc nhìn anh ta: “Đó là yêu cầu duy nhất của anh họ cháu khi trở về nhà họ Tưởng.”

Ngón tay của Tưởng Thương bấu vào lòng bàn tay, cảm giác tanh ngọt nơi cuống họng càng nặng.

Ông cụ Tưởng lại nói: “Nó làm vậy cũng vì hòa khí của nhà họ Tưởng. Mẹ cháu suy tính quá nhiều, nếu cháu không cưới một người môn đăng hộ đối để củng cố địa vị trong nhà, sau khi anh họ cháu trở về…”

Ông cụ Tưởng còn đang nói, Tưởng Thương bỗng ngắt lời, giọng khàn khàn: “Anh ấy là vì Mạt Mạt.”

Ông cụ Tưởng khẽ nhíu mày.

Ở bên kia, sau khi về đến nhà, Tô Mạt đá đôi giày cao gót dưới chân, đi đến sô pha ngồi xuống, tựa lưng vào ghế. Vừa cầm điện thoại định lướt mạng, cô nhìn thấy bài viết Tần Thâm vừa đăng.

[Tìm nhà thuê, giá không quá bảy trăm một tháng.]

Tô Mạt bĩu môi, "Chậc, thật nghèo.”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.