Nhìn hai dòng tin nhắn trên màn hình, Tô Mạt nheo mắt, ngước lên nhìn Tần Thâm.
Anh đứng ngay trước mặt cô, từ trên cao nhìn xuống, mọi chữ trên màn hình điện thoại của cô đều thu vào mắt.
Nhưng vẻ mặt anh bình thản, không hề có chút bối rối hay chột dạ.
Hai người nhìn nhau một lúc, Tô Mạt cảm thấy vô vị, lạnh lùng buông một câu chế giễu: “Anh em nhà các người thú vị thật, ai cũng ra vẻ đạo mạo.”
Đều chẳng phải thứ tốt lành gì.
Tần Thâm đáp lời nhạt nhẽo: “Mười đồng tiền taxi, tiền bạc sòng phẳng, đi xe không?”
Nghe vậy, môi Tô Mạt mím lại.
Giờ này, đừng nói bắt taxi, ngay cả xe tư nhân trên đường cũng hiếm hoi.
Im lặng khoảng nửa phút, không nói thêm lời nào, Tô Mạt dùng hành động trả lời.
Nhưng lần này cô không ngồi ghế phụ mà chuyển sang ghế sau. Thấy cô lên xe, Tần Thâm cũng không nán lại, vòng qua đầu xe ngồi vào ghế lái, xoay tay lái.
Xe lăn bánh, cả hai đều im lặng.
Tần Thâm tập trung lái xe, Tô Mạt thì bận nhắn tin.
[Bảo anh ta cút đi.
Nguyễn Huệ: [Cậu không tò mò xem anh ta muốn nói gì sao?]
Tô Mạt: [Liên quan gì đến tớ?]
Nguyễn Huệ: [??]
Tô Mạt: [Tớ không có chút quan hệ nào với anh em bọn họ, cũng chẳng hứng thú với chuyện của họ.]
Sau khi tin nhắn được gửi đi, Nguyễn Huệ không trả lời ngay.
Một lát sau, cô ấy mới ngập ngừng nhắn lại: [Cậu với gã “đàn ông lạ” kia chia tay rồi?]
Tô Mạt cúi đầu nhìn màn hình, khóe môi nhếch lên cười khẩy: [Ngay từ đầu đã chẳng ở bên nhau, chia tay cái gì?]
Nguyễn Huệ: […]
Nguyễn Huệ lúc này thầm nghĩ: Tổ tông ơi, hai người trong đám cưới Tưởng Thương nhìn nhau tình tứ như vậy mà bảo không có gì!! Nhưng ý nghĩ này chỉ dám giữ trong đầu, không dám nói ra. Cô ấy cân nhắc một lúc rồi gửi tin nhắn: [Thật sự không muốn biết sao?]
Tô Mạt: [Không muốn.]
Khoảng mười phút sau, xe đến khu chung cư nơi Tô Mạt ở.
Xe dừng lại, Tần Thâm nhìn cô qua gương chiếu hậu, Tô Mạt mở cửa xe, chuẩn bị xuống thì điện thoại đặt trên bảng điều khiển bỗng reo lên.
Tần Thâm cúi đầu nhìn lướt qua, không tránh né ánh mắt của Tô Mạt, nhấn nút nhận: “Alo, ai vậy?”
Bên kia, giọng Lý Áo đầy vẻ châm chọc: “Chín trăm chín mươi chín đóa cúc trắng, lão Tần, cậu…”
Tần Thâm nghiêng người, một tay chống lên vô lăng: “Mua nhà?”
Lý Áo: “…”
Tần Thâm nói tiếp: “Sáu trăm nghìn, không mặc cả.”
Lý Áo: “…”
Tần Thâm cau mày, giọng hạ xuống: “Năm trăm nghìn thì không được, quá thấp.”
Một lúc sau, anh lại nói: “Ngày mai giao dịch được không? Tôi chỉ nhận thanh toán toàn bộ.” Lý Áo: “Lão Tần, có phải cậu đang làm quá không?”
Tần Thâm đáp: “Được, tôi sẽ bao phí sang tên, ngày mai gặp.”
Nói xong, không đợi Lý Áo kịp nói gì thêm, anh cúp máy.
Cúp điện thoại, Tần Thâm cúi nhìn màn hình đã tối đen, im lặng hồi lâu.
Tô Mạt nhìn thấy tất cả, vốn đã định xuống xe nhưng bất giác nhíu mày hỏi: “Anh thật sự bán căn nhà của mình với giá năm trăm nghìn sao?”
Nhà ở huyện Trường Lạc tuy không quá đắt, nhưng vị trí căn nhà của Tần Thâm rất tốt, sáu trăm nghìn đã là giá thấp.
Năm trăm nghìn, rõ ràng là bán tháo.
Nghĩ đến đây, Tô Mạt chợt nhận ra một vấn đề: Tần Thâm thật sự thiếu tiền.
Nếu không phải cực kỳ thiếu tiền, ai lại phải bán rẻ nhà của mình như vậy.
Thấy anh không nói gì, cô tiếp tục nhíu mày hỏi: “Phẫu thuật của Tần Lục cần bao nhiêu tiền?”
Tần Thâm lấy điếu thuốc ra, trầm giọng đáp: “Cả phẫu thuật và chăm sóc hậu phẫu, khoảng tám trăm nghìn.”
Tô Mạt lại hỏi: “Bây giờ anh có bao nhiêu?”
Tần Thâm cúi đầu châm thuốc: “Bán căn nhà này đi, vẫn thiếu vài vạn.”
Tô Mạt: “…”
Một đồng tiền cũng có thể làm khó anh hùng.
Tần Thâm vốn là người đàn ông mạnh mẽ, giờ đây tuy gương mặt không lộ cảm xúc gì, nhưng ánh mắt lại tràn đầy u tối.
Tô Mạt xiết chặt túi xách, nghĩ đến việc trước đây đã lợi dụng anh, lại nghĩ đến những gì anh đã làm giúp Hàn Kim Mai trong mấy ngày qua, lòng cô mềm lại: “Thế này đi, anh còn thiếu bao nhiêu, tôi cho anh vay, đợi khi nào anh có thì trả tôi.”
Tần Thâm gạt tàn thuốc: “Không cần.”
Tô Mạt: “Anh…”
Anh cắt ngang: “Muộn rồi, nghỉ sớm đi.”
Nghe anh nói như đuổi khéo, Tô Mạt nghẹn lời.
Thôi, cô đã nói những gì cần nói.
Anh không nhận, cô cũng chẳng biết làm sao.
Khóe môi Tô Mạt cong lên, cô mở cửa xuống xe.
Vừa bước vào màn đêm, điện thoại trên tay Tần Thâm lại vang lên.
Anh liếc nhìn màn hình, thấy hai chữ “Tưởng Thương” hiện lên, ánh mắt lạnh băng. Anh vuốt màn hình, nhấn nghe: “Nói đi.”