Vừa Ý Em

Chương 56: Cô gái dịu dàng



Không biết nên nói ông cụ nhà họ Tưởng "lời vàng ý ngọc" hay là "một lời thành sấm".

Tóm lại, tình hình đúng là chuẩn không cần chỉnh.

Sau khi ông cụ Tưởng dứt lời, không nghe thấy Tần Thâm đáp lại, ông dùng giọng uy nghiêm của bậc trưởng bối ra lệnh: “Một tiếng nữa, dẫn bạn gái về nhà ăn trưa, nghe rõ chưa?”

Tần Thâm liếc nhìn người đang ngồi nũng nịu trên sofa, giọng nhàn nhạt: “Vâng.”

Cúp máy xong, anh đứng dựa vào cửa sổ châm một điếu thuốc.

Khi điếu thuốc cháy được nửa, anh khẽ động yết hầu, lên tiếng: “Em từng đến nhà họ Tưởng chưa?”

Trong phòng chỉ có hai người, câu hỏi này không cần chỉ đích danh cũng biết là hỏi ai.

Hàng mi dài cong của Tô Mạt khẽ cụp xuống, khi cô nhướng mắt nhìn anh, ánh mắt như mang theo lưỡi câu: “Đến rồi, sao thế?”
Những năm yêu Tưởng Thương, cô từng đến nhà họ Tưởng không ít lần.

Hai người yêu đương nghiêm túc, cũng từng hướng tới hôn nhân, không hề giấu giếm gì cả, đường hoàng và thẳng thắn.

Tần Thâm khẽ nhíu mày: “Ông cụ gọi điện bảo lát nữa dẫn em về nhà ăn trưa.”

Nghe vậy, Tô Mạt nhướng mày, giọng có chút chống đối: “Ông cụ làm sao biết em ở đây?”

Tần Thâm mặt không biến sắc đáp: “Chắc ông chưa biết em là ai, chỉ biết tôi dẫn bạn gái tới Dung Thành.”

Ồ, thì ra là muốn gặp cháu dâu.

Tô Mạt bắt chéo chân, trầm ngâm suy nghĩ.

Nếu chỉ đơn giản là ứng phó với ông cụ, cô có cả trăm cách để tránh né.

Nhưng vấn đề ở chỗ, Trình Lan và Tưởng Thương đã biết "sự thật", việc này căn bản không thể giấu được.

Hơn nữa, ngày mai cô còn phải ngồi ở bàn chính.
Suy đi tính lại, Tô Mạt quyết định lấy bất biến ứng vạn biến.

“Tôi đi.”

Tần Thâm dập điếu thuốc trên tay, nói: “Quan hệ giữa tôi và nhà họ Tưởng không tốt lắm.”

Tô Mạt khẽ hừ: “Tôi biết.”

Quan hệ tốt mới là lạ.

Với tiềm lực tài chính của nhà họ Tưởng, nếu thực sự coi trọng Tần Thâm, chỉ cần rò rỉ một chút cũng đủ để anh và em gái sống sung túc cả đời.

Nhưng nhìn lại hai anh em họ xem.

Ngay cả tiền chữa bệnh, phẫu thuật cũng lo đến phát sầu.

À, còn nữa, người đàn ông này hơn ba mươi tuổi rồi mà chẳng có lấy một bộ quần áo tử tế.

Tất cả ba bộ hiện tại đều do cô bỏ tiền mua.

Sau khi đồng ý, ánh mắt Tô Mạt không rời khỏi Tần Thâm, chăm chú ngắm từng đường nét trên gương mặt và thần thái của anh. Không biết vì sao, cô luôn cảm thấy số mệnh của anh không nên tầm thường như vậy.
Chẳng lẽ anh là một “cổ phiếu tiềm năng”?

Nếu thế thì tiềm năng này chôn sâu thật đấy, hơn ba mươi năm mà chưa có dấu hiệu phát tài.

Nghĩ đến đây, cô bỗng bật cười.

Từ khách sạn đến nhà họ Tưởng, hai người lái xe đi. Trên xe, thấy Tần Thâm tay không, cô hỏi: “Anh định tay không đến à?”

Tần Thâm giọng điềm nhiên, không giống giả vờ: “Cần mang gì sao?”

Tô Mạt bật cười: “Đi gặp trưởng bối, ít nhất cũng nên mua chút quà chứ?”

Tần Thâm nhíu mày: “Từ nhỏ tôi chưa từng giao thiệp với trưởng bối.”

Nghe anh nói vậy, nụ cười trên môi Tô Mạt chợt khựng lại.

Tần Thâm không cha không mẹ, từ bé đã sống nương tựa vào em gái, cô vừa lơ đễnh một chút đã quên mất điều này.

Có lẽ vì cùng cảnh ngộ, nên Tô Mạt rất dễ đồng cảm với những gia đình không trọn vẹn.

Nhưng bảo cô xin lỗi ngay lúc này, cô thật sự không nói được. Sau một thoáng do dự, cô đưa tay khẽ vuốt tóc, nói: “Anh trả tiền, tôi mua giúp anh.”

Tần Thâm giọng trầm thấp, đồng ý ngay: “Được.”

Nửa tiếng sau, xe dừng trước một trung tâm thương mại.

Tô Mạt xin anh năm trăm tệ qua WeChat.

Lúc cô quay lại, trên tay đầy túi lớn túi nhỏ, ít nhất cũng mua đến năm nghìn.

Tần Thâm ngồi trong xe nhìn qua cửa kính, ánh mắt lướt qua những nhãn hiệu trên các hộp quà, trong lòng dâng lên cảm xúc khó tả.

Một cô gái mạnh mẽ, đầy gai góc, nhưng lại mềm mại đến không ngờ.

Cô đặt các túi quà ở ghế sau, khi đang cài dây an toàn, Tần Thâm hỏi: “Nhiều đồ thế, mà chỉ hết năm trăm?”

Tô Mạt tưởng anh là người lớn lên ở vùng quê nhỏ, chưa quen thuộc với các thương hiệu, liền bịa ngay: “Anh may mắn đấy, đúng đợt giảm giá.”

Bàn tay đặt trên vô lăng của Tần Thâm siết chặt, mặt không biến sắc: “Ừ.”

Những nhãn hiệu này, làm gì có chuyện giảm giá.

Dù có, cũng không thể năm trăm tệ mà mua được.

Nói cho cùng, chỉ là cô gái dịu dàng này sợ tổn thương lòng tự tôn của anh nên bịa chuyện mà thôi.

Khi xe tới biệt thự nhà họ Tưởng, đã hơn một tiếng sau.

Tô Mạt chưa bao giờ nghĩ rằng sau khi chia tay Tưởng Thương, cô lại có ngày quay lại đây. Khi mở cửa xe, phải thừa nhận, cảm xúc của cô rất phức tạp.

Nhưng còn chưa kịp cảm thán, ánh mắt oán hận từ ai đó đã phá tan dòng suy nghĩ của cô.

Tô Mạt nhướng mày: “?”

— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.