Khi bạn vừa trải qua giây phút thân mật với một người đàn ông mới quen không lâu, lại bất ngờ nhận được cuộc gọi từ bạn trai cũ đã yêu bảy năm, cảm giác sẽ thế nào?
Khi nghe thấy cái tên “Tưởng Thương”, cơ thể Tô Mạt đột nhiên cứng lại.
Người đầu tiên cảm nhận được sự cứng nhắc đó không phải cô, mà là Tần Thâm đứng phía sau cô.
Chỉ thấy yết hầu Tần Thâm khẽ động, bàn tay đang siết ở eo cô kéo cô lại gần hơn.
Anh không nói gì với cô, mặc cô căng thẳng ra sao, vẫn giữ thái độ bình thản trò chuyện với Tưởng Thương ở đầu dây bên kia.
“Không có thời gian.”
“Để sau.”
Tưởng Thương nói gì đó, Tô Mạt hoàn toàn không nghe rõ. Đôi chân trần trắng trẻo của cô khẽ kiễng lên, cả người run rẩy.
Khi cô nghĩ rằng tình huống này không thể kéo dài thêm nữa và định đẩy Tần Thâm ra, anh bất ngờ bế cô lên bằng một tay, đặt cô xuống mặt bàn đá cẩm thạch của bồn rửa mặt.
Chưa kịp phản ứng, anh đã cúi đầu, thì thầm bên tai cô: “Tô Mạt, hóa ra…”
Hóa ra gì?
Tần Thâm không nói hết, mà dùng hành động để hoàn thành câu nói.
Tô Mạt: “!!”
Tần Thâm vẫn không cúp máy, miệng thì nói những lời nghiêm túc, tay lại làm những việc vô cùng phóng túng.
So với sự điềm tĩnh của anh, Tô Mạt đỏ hoe khóe mắt, trông giống như một yêu tinh bị rơi xuống nước.
Mồ hôi rịn ướt, làn da đẫm nước.
Khi bị "treo" đến cực điểm, sự thoải mái như lan tỏa khắp từng tế bào.
(treo ở đây là hai người trong hai ngày đều làm đối phương hứng, nhưng lại không làm gì, cảm giác người bức bối khó chịu.) Lúc cơ thể Tô Mạt căng cứng rồi từ từ thả lỏng, đúng lúc ấy Tần Thâm cũng cúp máy.
Anh đặt điện thoại xuống, cúi đầu hôn cô, một tay chống lên mặt bàn, tay còn lại ôm lấy vòng eo mảnh mai của cô.
Tình ý dâng trào.
Sau đó, Tần Thâm bế cô vào phòng tắm.
Dưới làn nước ấm, Tô Mạt nhìn anh vẫn quần áo chỉnh tề, cơn giận trong lòng trỗi dậy, cô khoanh tay trước ngực, hất cằm nhìn anh đầy kiêu ngạo: “Sao anh không cởi đồ?”
Tô Mạt ra vẻ một kẻ tệ bạc, cười chế giễu: “Có chỗ nào trên người anh mà tôi chưa thấy đâu?”
Tần Thâm: “Em có mang thuốc mỡ erythromycin không?”
Câu nói chạm đúng chỗ yếu, cô không thể phản bác, mặt đỏ bừng vì tức.
Khi được Tần Thâm bế ra khỏi phòng tắm, Tô Mạt vẫn giữ vẻ mặt khó chịu. Mặc kệ anh giúp cô sấy tóc, mặc váy, cô không buồn động tay dù chỉ một ngón.
Chỉ đến khi Tần Thâm giúp cô chỉnh chu mọi thứ, bế cô đặt xuống sofa, sắc mặt cô mới dịu đi đôi chút.
Một lát sau, khi đang cuộn mình trên sofa chơi game, cô ngẩng đầu lên thấy Tần Thâm đứng trước cửa sổ uống nước. Dưới ánh sáng, các đường nét trên gương mặt anh hiện rõ, cứng cáp và đầy góc cạnh.
Đây không phải kiểu đẹp trai thanh tú.
Mà là vẻ đẹp mang lại cảm giác áp bức, bùng nổ hormone.
Tô Mạt nhìn đến ngây người, tâm trí chợt nghĩ đến một câu hỏi.
Ban đầu, lý do cô chọn Tần Thâm có phải một phần lớn vì gương mặt này?
Hừm, đúng là như vậy.
Dù nam hay nữ, cũng đều là sinh vật bị sắc đẹp làm mờ lý trí.
Suy nghĩ xong, cô quay lại thực tại, thấy Tần Thâm bước vào phòng tắm. Một lát sau, anh đi ra trên tay cầm chiếc váy cô vừa cởi, trầm giọng hỏi: “Giặt tay à?”
Tô Mạt nhướng mày: “Anh giặt?”
Tần Thâm: “Ừ.”
Tô Mạt hất cằm, vẻ vừa kiêu kỳ vừa lười nhác. Rõ ràng là đang cần người giúp, nhưng thái độ lại như ban phát ân huệ: “Giặt tay đi.”
Tần Thâm: “Ừ.”
Chẳng bao lâu, anh quay lại phòng tắm, tiếng nước chảy vang lên.
Nghe âm thanh ấy, Tô Mạt cuộn sâu hơn vào sofa, trong lòng cảm thấy xao động kỳ lạ.
Giống như có một hạt bồ công anh rơi xuống.
Không dấu vết, nhưng lại khiến lòng không yên.
Hơn mười phút sau, Tần Thâm bước ra từ phòng tắm, trên miệng ngậm hờ một điếu thuốc, tay cầm chiếc váy đã được giặt sạch.
Nghe tiếng anh, Tô Mạt ngẩng lên, thấy trước mắt là một hình ảnh người đàn ông thô lỗ nhưng dịu dàng.
Là phụ nữ, ai chẳng có chút hư vinh.
Được người nâng niu, chiều chuộng, nuông chiều.
Nhất là khi người đàn ông ấy vốn lạnh lùng, xa cách, nhưng lại dành sự dịu dàng hiếm hoi chỉ cho riêng mình.
Nhìn cảnh tượng trước mặt, Tô Mạt nheo mắt, rồi nhanh chóng thu lại ánh nhìn, tập trung vào trò chơi trên tay.
Cuối buổi sáng, Tần Thâm nhận được một cuộc gọi từ nhà họ Tưởng.
Lần này người gọi không phải Tưởng Thương, mà là ông cụ nhà họ Tưởng.
Khi điện thoại kết nối, giọng ông cụ qua điện thoại vang lên nghiêm nghị: “Người đã về rồi, không về nhà ở mà ở khách sạn là thế nào? Truyền ra ngoài thì còn ra thể thống gì?”
Tần Thâm lạnh nhạt đáp: “Không tiện.”
Ông cụ Tưởng tức giận: “Có gì không tiện?”
Tần Thâm nói: “Dẫn bạn gái theo.”
Nghe vậy, ông cụ Tưởng nguôi giận đôi chút: “Dẫn bạn gái thì về cùng chứ sao? Hay là bạn gái của con là cướp từ tay người khác, không dám lộ mặt?”