Chương 31: Thiên sinh Minh Nguyệt, hà nạp Tinh Linh
" Này này, đừng có la lớn, thầy giám thị mà phát hiện thì c·hết cả đám bây giờ! Aaa..." Nhật Lâm lúc này đang để tay lên ngực Thu Nguyệt thì nghe được tiếng hét của nàng. Hắn hoảng hồn, tức thì vừa nói vừa định đưa tay đè lên miệng Thu Nguyệt thì ai ngờ bị trượt tay, té xấp người đè lên.
" Áaaaaaa…ưm….!"
" Có im đi không! Không là mọi người nhìn thấy hết bây giờ" Nhật Lâm đè lấy miệng Thu Nguyệt, tức giận hù dọa.
Thu Nguyệt lúc này cũng cảm thấy không ổn liền im bặt, nhiều người tới không phải càng c·hết a.
Nhật Lâm thấy nàng chịu im liền thở phào, buông tay ra.
Thu Nguyệt ôm lấy người co lại, thút thít:
" Anh…. Anh làm gì em vậy ? Sao anh…huhu"
Nhật Lâm liếc qua, nói:
" Khóc lóc cái gì? Anh vừa cứu em đó. Đêm hôm chạy ra đây tắm, có bị điên không?"
Hắn đương nhiên biết tại sao Thu Nguyệt khóc, nhưng hắn không quan tâm. Việc cần làm thì phải làm, thế thôi.
" Anh… huhu…"
" Thôi đừng khóc nữa. Tranh thủ mặc đồ nhanh rồi đi về, nếu không bệnh nặng bây giờ. Anh còn phải đi tìm ốc." Nhật Lâm quay đầu tránh đi.
Xoạt xoạt! Thu Nguyệt cầm lấy đồ ướt mặc vào.
" Hu hu…"
" Uầy… khóc chi nữa. Giờ muốn sao?" Nhật Lâm cũng nóng lên, quát.
" Hu hu… em… em không biết."
Nhìn Thu Nguyệt khóc lóc, Nhật Lâm chẳng những không cảm thấy tội nghiệp, ngược lại còn bực bội.
Hắn đâu có làm gì sai? Trong phim chỉ như thế, hắn làm như thế, thực tế cũng hẳn là vậy. Không phải thật sự cứu được người rồi sao? Không lẽ còn phải như trong phim….
Nhật Lâm sực nhớ tới, trong phim không phải còn có cái vụ chịu trách nhiệm sao. Điên à?
Nhật Lâm tuy bệnh, nhưng không phải điên. Hắn đương nhiên biết mấy tình tiết trong phim chỉ là nhảm nhí. Nhưng mà nhìn con bé trước mắt khóc lóc không đi, hắn nghĩ hay là thử dụ một chút, biết đâu nhỏ này là dân mê phim kiếm hiệp.
Hắn mở miệng, dò xét:
" Được rồi, đừng khóc. Anh chịu trách nhiệm là được chứ gì?"
Ai ngờ thật có hiệu quả!
Thu Nguyệt vừa nghe hắn nói thế, tức thì ngẩng đầu lên, mắt long lanh hi vọng:
" Thiệt hả? Anh chịu trách nhiệm hả?"
" Con bà nó, mê kiếm hiệp thật à?"
Nhật Lâm bó tay, đành đâm lao phải theo lao:
" Phải phải. Anh chịu trách nhiệm được chưa."
Tiếng khóc im bặt.
"..."
" Vậy sau này anh phải cưới em!"
" Được!" Nhật Lâm ôm lấy trán.
…...
Cứ nghĩ chuyện đó qua đi, sau này sẽ không còn gặp lại. Ai ngờ tối hôm sau, 10h đêm, trăng sáng như gương, mỏm đá.
" Chào anh!"
" …"
Nhật Lâm cả người loạng choạng xém té.
Hắn đen mặt, hất hàm chất vấn:
" Sao em lại ở đây? Hôm qua bị thế còn chưa chừa?"
Thu Nguyệt lúc này đã thay một bộ đồ khác. Dưới ánh trăng, áo trắng, váy xanh, chân trần trên cát. Nàng lúc này không còn cái vẻ chật vật như hôm qua nữa, mà như là một tiên nữ hạ phàm. Nhật Lâm nhìn có chút ngẩn ngơ.
Thu Nguyệt nghe vậy liền nhớ tới chuyện hôm qua, mặt chuyển đỏ như táo chín.
" Em… Em muốn gặp anh nên ra đây."
Nhìn nàng như lại muốn khóc, Nhật Lâm chán nản đầu hàng. Hắn lại một tảng đá gần đó ngồi xuống, vỗ vỗ bên cạnh ra hiệu.
" Được rồi, gặp thì gặp thôi. Muốn nói gì nói đi!"
Trại hè bốn ngày ba đêm. Một đêm… là đúng thời điểm. Hai đêm còn lại… là đúng người.
…...
Cứ nghĩ chuyện đó qua đi, sau này sẽ không còn gặp lại. Ai ngờ bốn năm sau, 6h sáng, trời quang mây tạnh, đại học.
" Chào anh!"
" …Bạn là…?"
Thời điểm đó, Nhật Lâm lựa chọn quên.
Nhưng Thu Nguyệt… thì không.
Bốn năm đại học. Nàng nhiều lần ám chỉ, nhưng Nhật Lâm cứ giả vờ như không hiểu.
Nhưng hắn cũng không thể làm mặt lạnh, không đầu không đuôi mà thẳng thừng cự tuyệt nàng, vì sợ nàng sinh nghi ngờ.
Thế là đi chơi, đi xem phim, đi… Hắn né một lần hai lần, cũng không thể né hết. Cũng không thể tuyên bố không ưa Thu Nguyệt, hắn không làm được. Nhật Lâm lúc này đã hết bệnh, hờ hửng cũng không hờ hửng tới mức độ đó được.
Hoa khôi của trường, vừa xinh đẹp vừa học giỏi, tính tình lại thùy mị, ngươi lấy nguyên nhân gì đi từ chối nàng? Tình cảm của hắn đối với Thùy Linh lúc đó cũng chỉ mới chớm nở thôi.
Huống chi, đi chơi chung nhiều lần như vậy, hắn cũng không phải không bị nàng hấp dẫn. Ai lại có thể kháng cự được Thu Nguyệt a.
Đáng tiếc…
Thiên sinh Minh Nguyệt, hà nạp Tinh Linh.
Tinh Linh, đây là tên trong game của Thùy Linh.
…...
Nhật Lâm cố gắng kiềm chề hai tay không để chúng đi ôm Thu Nguyệt. Hắn có thể là tên cặn bã, nhưng tuyệt không làm chuyện cặn bã.
Thu Nguyệt lúc này cũng đã bình tĩnh, buông hắn ra.
" Em không còn là cô bé năm xưa. Em biết rõ tình cảm của mình. Bốn năm đại học, đã đủ!"
" Nhưng mà…"
" Nhưng mà anh đã có Thùy Linh?"
" … "
" Em biết anh thích Thùy Linh. Nhưng thế thì đã sao? Em sẽ không đi p·há h·oại chuyện tình cảm của anh và cô ấy. Nhưng em cũng sẽ không buông tha tình cảm của mình, em sẽ chờ… chờ mãi..."
" Em đừng như vậy." Nhật Lâm buồn bả nói.
" Em biết em không nên làm vậy. Nhưng em …"
Thu Nguyệt nhìn vào mắt Nhật Lâm thật lâu…
Sau đó hít một hơi thật sâu, nàng nhắm mắt ngăn chặn một giọt lệ sắp rơi xuống, quay đầu bước đi.
" Anh không thích Thùy Linh, anh… yêu cô ấy." Giọng Nhật Lâm run rẫy vang lên, hắn dồn hết sức lực, cố gắng…kết thúc.
Tiếng bước chân đột ngột dừng lại, thân thể Thu Nguyệt loạng choạng như sắp ngã.
Thời gian như đọng lại thật lâu.
" Vậy… anh có yêu em?"
Người Nhật Lâm lại tiếp tục run lên. Hắn há miệng, muốn trái lương tâm thốt lên lời cuối, nhưng…
Thời gian như đọng lại thật lâu.
Bước chân Thu Nguyệt đã đi xa, nhưng miệng của nàng, đọng lại một nụ cười.
" Em yêu anh!"
…...
Phòng tu luyện.
" Con bà nó, xong đời, xong đời, tự gây nghiệt a!"
Nhật Lâm khóc không ra nước mắt, vô năng gào thét.
Biết vậy để Thu Nguyệt tìm tới cửa cũng được a. Ở đây đông người, nàng dám làm như vậy?
Bây giờ phải làm thế nào? Phải làm thế nào?
Nghĩ tới đây, lòng Nhật Lâm lại chùng xuống.
Hắn không thể có lỗi với Thùy Linh, đời này nàng đã quá đau khổ rồi. Mất chân, ba và ông quyết liệt, ông bị giam, những người yêu thương nàng cũng bị giam.
Hắn không muốn nàng lại khóc. Cuộc đời sau này, hắn chỉ muốn thấy nàng mãi cười.
Nhưng mà… không lẽ Thu Nguyệt khóc, hắn có thể chịu được?
…...
Nhật Lâm buồn rầu bước chân lên sân thượng.
Đêm nay trăng tròn. Sao chiếu lung linh.
Ngẩng đầu nhìn lên một lúc lâu, hắn nỉ non:
" Trăng và sao… có thể cùng sáng không?"
…...
" Đăng nhập!"
Một ngày lại trôi qua, Nhật Lâm tiến vào Chân Thực Ma Huyễn .
Hôm nay còn mỗi cái phó bản. Hắn tính đi vào xem thế nào, sau đó liền đi lên Thị trấn.
Hôm qua làm nhiệm vụ chính tuyến, đẳng cấp hắn không có tăng, người chơi hiện tại cũng đã cấp 9, tiếp cận hắn rồi. Hắn nếu còn ở đây và bị đuổi kịp, sau này sẽ rất khó dùng Không gian kỹ năng kiếm lớn. Ai biết lên Thị trấn còn có thể vượt bao nhiêu cấp đây.
…...
Một giờ sau.
" Tra xét"
Thông lộ đi Thị trấn : con đường đi thông tới thị trấn. Muốn tới thị trấn, đi bộ phải mất 10 ngày, ma thú hoành hành dọc đường. Nhưng khoảng năm ngày nữa sẽ có một đoàn xe buôn đi tới Thị trấn, tốn một ít tiền là có thể đi nhờ.
" … "
Nhật Lâm nổi điên. Nghĩ cái gì là linh cái đó. Bây giờ chẳng những sẽ bị người khác đuổi kịp, mà lại là số lượng không ít.
5 ngày, e rằng 90% người chơi sẽ cấp 10 full kinh nghiệm. Chỉ có một ít người không ham chơi hay khởi đầu quá tệ mới không thể đạt tới.
" Hệ thống, ngươi có phải thấy ta đẹp trai nên ganh tị."
Vô năng gào thét một hồi, Nhật Lâm cất bước đi đến lối vào phó bản. Đánh không lại, liền gia nhập.
Sương mù khu vực nơi đây đã tan, lộ ra cổng vào phát sáng ánh vàng hình elip.
[ Cổng vào phó bản ]: cổng vào phó bản.
" … "
Nhật Lâm bước vào.
Một bảng tin tức hiện lên.
[ Mời lựa chọn… ]
Trước mặt Nhật Lâm xuất hiện 4 khung: Giới Thiệu, Nghiệp Dư, Chuyên Nghiệp, Đại sư.
" Giới thiệu." Hắn nhấn.
[ Phó bản phân 3 cấp độ, mỗi cấp mỗi khó.
Nghiệp dư: 1 - 5 người
Chuyên nghiệp: 1 - 10 người
Đại sư: 1 - 15 người
Để thông quan, cần g·iết sạch quái trong đó.
Mỗi ngày, mỗi người có cơ hội tham gia 3 lần. Phải từ cấp Nghiệp Dư trước, thông quan mới đến Chuyên Nghiệp, và sau cùng là Đại sư.
Ngoài ra, đã thông quan cấp nào thì không thể chơi lại cấp đó ( chơi với người khác cũng không được). ]
" Ồ, 3 lần. Vừa đủ 3 cấp độ nha."
" Tiến vào Nghiệp dư." Nhật Lâm xem xong liền bắt đầu tiến hành đánh phó bản.