Vũ Trụ Chi Khuyết

Chương 30: Bí tàng nhiệm vụ và cô gái đến từ hôm qua



Chương 30: Bí tàng nhiệm vụ và cô gái đến từ hôm qua

Sau khi theo bé gái ra sau nhà, Nhật Lâm liền nhìn thấy con Phượng Hoàng kia. Lúc này nó đang đi dạo trong sân.

" Bé Hoàng!"

" Kíu!"

Thấy bé gái, nó liền kêu lên một tiếng, chạy lại nhào vào lòng nàng.

" Tra xét!"

Phượng Hoàng con ( Huyết mạch suy yếu) : Ma hóa kê nhận được kỳ ngộ, thành công niết bàn, thuế biến thành phượng hoàng. Nhưng do năng lượng huyết mạch không đủ, nó không thể tiếp tục trưởng thành.

Ẩn tính: Bí tàng nhiệm vụ - Phượng Hoàng Huyết Mạch (Tùy biến): sử dụng các loại năng lượng khác nhau để trợ giúp Phượng hoàng con thuế biến hoàn toàn, trở thành phượng hoàng chân chính.

[ Ngươi phát động Bí tàng nhiệm vụ - Phượng Hoàng Huyết Mạch (Tùy biến): dùng Ma tinh, Mệnh tinh, Thần tinh, Hồn tinh trợ giúp Phượng Hoàng con hoàn toàn thuế biến thành phượng hoàng chân chính. Yêu cầu: dùng 100 Sơ cấp Ma tinh, 50 Sơ cấp Thần tinh, 50 Sơ cấp Mệnh tinh, 5 Hồn tinh trợ giúp nó nó thuế biền lần 1 ]

" Tùy biến?"

Nhật Lâm nhìn nhiệm vụ miêu tả, trong lòng nhỏ máu.

Sư tử ngoạm a. Gia tài hắn cũng chỉ nhiêu đó, há mồm ngậm hết chỉ để thuế biến lần 1. Đỉnh cấp Thần thú cũng không dễ nuôi a. Mà lại không phải của mình.

Tùy biến hắn có chút hiểu. Đơn giản là vì Phượng Hoàng xuất hiện ở Tân Thủ Thôn này, nên Bí tàng nhiệm vụ sau đó mới có thể thành lập, nên gọi tùy biến. Mặt nào đó cũng xem như là liên hoàn nhiệm vụ, nhưng không phải dạng định sẵn. Sau này sẽ dựa theo từng tình huống mà thay đổi.

Nhỏ máu thì nhỏ máu, Nhật Lâm vẫn quyết định đưa hàng. Bí tàng nhiệm vụ, so với ẩn tàng còn cao cấp hơn, không làm mới là ngu.

" Anh biết tại sao nó lại vậy rồi. Anh có cách, em đừng lo!" Nhật Lâm nói với bé gái.

Tiếp đó, hắn lấy ra 4 loại lục lăng tinh thể, số lượng đúng theo yêu cầu để trước mặt con "sư tử gà" này.

" Thật là tốt quá, em cám ơn anh nhiều lắm. Bé Hoàng, mau lại cám ơn ảnh kìa" Bé gái nghe vậy, mừng rỡ kêu lên, ôm Phượng hoàng con chạy qua.

Con Phượng Hoàng thấy một đống lục lăng tinh thể trước mặt, tức thì phi xuống, há miệng hấp một cái. Tinh thể biến mất!!!

" … "

Nhật Lâm nhìn thấy cảnh này, lặng lẽ nhỏ nước mắt.

Khốn kh·iếp a, nhiêu đó nếu bán đi, có lẽ mua được mấy cái nhà của mình.

Ngay khi Nhật Lâm đang đau lòng nhỏ máu khóc lóc, Phượng hoàng con liền ngước lên tò mò nhìn hắn.



Bất thình lình, nó vỗ cánh bay lên, dùng mỏ mổ vào mu bàn tay của Nhật Lâm. Nhật Lâm chưa kịp la lên, nhất thời liền thấy nơi bị mổ phát ra ánh sáng 7 màu, sau đó xuất hiện đồ hình kỳ lạ, tựa như phượng hoàng.

" Bé Hoàng, em làm gì vậy? Không được tổn thương ảnh?" Bé gái hoảng sợ la lên, chạy lại ôm lấy nó.

[ Ngươi hoàn thành bí tàng nhiệm vụ một phần, tặng cho Phượng Hoàng ấn ký - Tiểu niết bàn ]

Tiểu niết bàn : mỗi ngày sau khi t·ử v·ong, có thể trùng sinh 1 lần. Sau khi trùng sinh, toàn bộ bất lương trạng thái biến mất, tất cả kỹ năng khôi phục.

" Không… không sao đâu! Bé Hoàng chỉ thể hiện sự thân thiện thôi."

Nhật Lâm mặt ngoài thì trấn an bé gái, nhưng trong lòng thì đã sớm cuồng hỉ.

" Ha ha ha…. bí tàng nhiệm vụ? Cứ thoải mái kêu giá, ta chấp hết… ha ha ha."

[ Keng, Bí tàng nhiệm vụ - Phượng Hoàng Huyết Mạch (Tùy biến): dùng các loại năng lượng trợ giúp Phượng Hoàng con hoàn toàn thuế biến thành phượng hoàng chân chính. Yêu cầu: cấp 30, dùng 100 Trung cấp Ma tinh, 50 Trung cấp Thần tinh, 50 Trung cấp Mệnh tinh, 20 Hồn tinh trợ giúp nó thuế biền lần 2 ]

" Đệch!"

Nhật Lâm mặt đen.

Không nói trung cấp là cái vẹo gì, hắn g·iết 1 con boss chỉ được 2 hồn tinh, đây là cần g·iết 10 con?

Phải biết boss thứ này trong Chân Thực Ma Huyễn không phải đầy đường. Đừng nhìn Tân Thủ Thôn liền có 2 con thì cho là cấp 2x cũng được 3-4 con, 3x thì 5-6 con. Không phải vậy.

Cái gì gọi là boss, trấn thủ cửa cuối mới gọi là boss. Nếu lên thị trấn, e rằng phải đợi tới cuối cấp mới có thể đụng chúng, có 2 con cũng là mừng.

" Kệ nó, đi tới đâu tính tới đó. Hy vọng có thể đụng nhiệm vụ ẩn tàng kiếm thêm."

Nhật Lâm cũng không tiếp tục xoắn xuýt. Hắn chào từ biệt bé gái, hẹn lúc khác đến thăm nàng liền rời khỏi.

…...

Vừa đi trên đường, Nhật Lâm vừa tính xem nên làm gì tiếp theo.

" Ài, cứ nghĩ hôm nay có thể đi thị trấn. Ai biết sương mù chưa tan, còn phải chờ bí cảnh biến thành phó bản thì mới hết."

" Hiện tại thời gian cũng sắp hết, giao hết toàn bộ nhiệm vụ còn lại rồi nghỉ ngơi thôi."

[ Ngươi hoành thành nhiệm vụ… ]

150 danh vọng vào tay, Nhật Lâm lựa chọn đăng xuất.



…...

Phòng tu luyện, Nhật Lâm mở mắt.

" Hôm nay cũng không có kế hoạch đi đâu, tiếp tục treo máy thôi."

Thùy Linh vẫn đang tiêu hóa Địa Kinh, nàng không có Linh hồn lực mạnh như hắn, muốn tiêu hóa hết còn cần thời gian.

" Nhưng cũng nhanh, có lẽ hết hôm nay là đủ."

[ Bạn có tin nhắn! ]

Đang định dựa theo kế hoạch tu luyện Huyền Kinh thì Nhật Lâm nhận được tin nhắn:

Thu Chi Nguyệt: Nếu hôm nay anh không tới, sáng mai em sẽ tới tìm anh!

Nhìn tin nhắn, Nhật Lâm cười khổ. Đã xưng hô đến như thế, lần này không thể không đi đối diện được rồi.

" Quá khứ… cuối cùng cũng đuổi kịp!"

…...

Không Gian Ảo, tầng 12.

Một cô gái với dung nhan tuyệt mỹ, mái tóc dài tựa như sóng nhẹ nhàng lướt qua vòng eo tinh tế, đứng quay đầu hướng ra ngoài cửa sổ. Âm thanh nàng du dương, phảng phất mang theo một nỗi buồn u uất.

" Anh thực sự không nhớ?"

" Anh… Lâm…"

Thu Nguyệt quay ngoắt lại, nhìn người con trai với điệu bộ lúng túng trước mặt, ánh mắt lóe lên sự giận dữ.

" Anh nhớ!!! Đừng cố gạt em. Em biết anh thực sự nhớ!"

Nhật Lâm há miệng, nhưng âm thanh không thể phát ra. Hắn biết chuyện này không thể tiếp tục nữa, nên có kết thúc.

Thở dài bất lực, Nhật Lâm nói:

" Anh… vẫn nhớ!"

Thân thể Thu Nguyệt run lên, nàng không phát giác được một vài giọt nước mắt đã lăn trên má.



" Vậy tại sao anh…" Nàng đã không thể nói tiếp.

" Em biết đó chỉ là lời hứa trẻ con thôi mà, chúng ta…" Nhật Lâm nhắm mắt quay đầu đi, cổ họng cố gắng phát ra tiếng.

Nhưng chưa nói xong, một đạo thân ảnh đã nhào vào lòng hắn.

" Đồ vô lương tâm!!!"

Thân thể Nhật Lâm cứng đờ. Nhìn người con gái đang nấc lên từng hồi trong lòng, tim hắn đau xót.

…...

7 năm trước.

Lớp 9, trại hè ngoài biển, 10h đêm, trăng sáng như gương.

Một thân ảnh đang thấp thoáng lúc ẩn lúc hiện sau những mỏm đá.

Hắn chính là Nhật Lâm!!!

Lớp hắn tổ chức cắm trại hè ngoài biển. Tối nay, hắn một mình lẻn ra ngoài, chạy tới những ghềnh đá để tìm kiếm vỏ ốc về sưu tập.

" Ủa, chỗ kia hình như có người?"

Đang làm việc, Nhật Lâm bỗng nhiên thấy một bóng người nằm trên bãi cát

Tính tò mò nổi nên, hắn chạy tới xem thử. Khi đến nơi thì Nhật Lâm giật mình, há hốc miệng.

Thu Nguyệt nằm đó, quần áo ướt nhẹp, tay chân có chút vết xước. Nàng đang ngất đi.

" Đuối nước? Giờ này mà còn có người tắm? Có bệnh a? C·hết chưa nhỉ?"

Nhật Lâm liền chạy lại kiểm tra.

Đáng lý, lúc này hắn nên kêu cứu mới đúng. Nhưng Nhật Lâm hắn là kẻ "bệnh" đối sự việc xảy ra không mảy may hoảng sợ, thậm chí có chút…kích thích. Nếu không ngươi nghĩ một học sinh lớp 9, dân thành phố, 10h đêm dám một thân một mình chạy tới nơi này?

Hắn đặt tay lên bộ ngực hơi có chút quy mô của Thu Nguyệt và kiểm tra.

" Vẫn còn đập, nhưng thở khó khăn. Quần áo bị ướt thế này không cởi sẽ nhiễm lạnh a."

Nghĩ như thế, hắn bế Thu Nguyệt ra chỗ trống, sau đó cởi sạch đồ trên người nàng, lấy áo mình đắp hờ lên. Sau đó là học phim kiếm hiệp, một bên vừa hô hấp nhân tạo, một bên hắn vừa ấn tay lên ngực nàng nhấn nhấn.

Cũng phải nói, cách làm của Nhật Lâm là có hiệu quả. Hơn 1 phút sau liền nghe… tiếng thét.

" Áaaaaaa!"
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.