“ Là ngươi!” Nhật Lâm nhận ra lai lịch kẻ nói chuyện.
“ Ngươi có thể gọi ta là Hệ Thống, dùng linh lực niệm trong đầu là có thể nói chuyện.”
Nhật Lâm làm theo. Hiện tại hắn cũng không định xoắn xuýt đi tìm hiểu tên này tại sao lại xuất hiện ở đây hay có mục đích gì rồi. Đánh không lại a. Người ta không nói hắn cũng không cách nào biết.
“ Ý ngươi nói thứ này là không hoàn toàn tốt cho Thùy Linh. Có thứ tốt hơn?”
“ Đúng vậy!”
“ Ngươi…muốn nói cho ta” Nhật Lâm chần chờ hỏi
“ Không phải nói cho ngươi. Mà là cho ngươi.”
Nhật Lâm rùng mình. Hắn không phải kẻ đa nghi. Nhưng trên đời tuyệt không có bánh cho không.
“ Tại sao ngươi lại…” Nhật Lâm lại chần chừ.
“ Lại tốt với ngươi? Có phải ngươi nghĩ rằng trên đời tuyệt không có bánh cho không?”
Nhật Lâm im lặng. Hắn là nghĩ như vậy, nhưng không dám nói a.
Hệ thống không chờ hắn nói, đáp giùm:
“ Ta cũng không cho không. Ngươi mạnh lên đi làm một chuyện là được.”
“ … ” Nhật Lâm cảm thấy đầu óc có chút không đủ dùng. “ Dù là không quá tình nguyện, nhưng không phải ta đã chấp nhận rồi sao, ngươi đâu cần phải tiếp tục giúp ta.”
Nhật Lâm thật không quá tình nguyện. Nhưng nhờ có Hệ Thống mà hắn có được lực lượng như ngày hôm nay, còn có thể giúp Thùy Linh, giúp những người hắn muốn giúp, hắn chấp nhận trả giá, dù là có thể bằng mạng sống của mình.
Nhưng hắn đã chấp nhận, sao vẫn còn tiếp tục giúp hắn. Nếu sợ hắn qua cầu rút ván, g·iết hắn là được. Tên này không xem 2 con quái vật phải nói là mạnh nhất vũ trụ ra gì, còn sợ hắn lật lọng sao?
“ Ngươi đừng xem thường những người như họ.” Âm thanh hệ thống vang lên, nói một đoạn thông tin khó hiểu.
“ Họ? Không phải ngươi?” Nhật Lâm giật mình, cố suy đoán đoạn thông tin này.
“ Ta đã nói, đừng suy nghĩ nhiều. Hiện giờ biết cũng vô ích. Ngươi cần phải hiểu, mục đích của chúng ta là để ngươi làm một chuyện. Chuyện lớn. Nhưng ngoài chuyện này, những thứ khác trong mắt chúng ta chỉ là chuyển nhỏ. Chỉ cần bảo đảm ngươi có thể thuận lợi phát triển hoàn thiện, dù giúp hết tất cả những người bên cạnh ngươi thành thần thành thánh, vô địch vũ trụ thì đã thế nào. Tâm cảnh của những người kia, ngươi hiện giờ chưa hiểu được.”
“ Thành thần… thành thánh, vô địch vũ trụ cũng chỉ là chuyện nhỏ?” Mắt Nhật Lâm trừng lên, não chấn động kịch liệt.
“ Đúng vậy!!!”
Nhật Lâm thì thầm: “ Chưởng khống giả sao?”
Hắn ánh mắt đã mất đi sự hờ hững. Nếu tên này nói là thật, chuyện hắn cần làm so với “hủy hiệt vũ trụ” càng kinh khủng hơn.
“ Ta đã nói đừng nghĩ nhiều. Chuyện cần làm không đơn giản, nhưng nội dung cũng không phức tạp. Nhưng có điều chỉ có ngươi mới có thể làm?”
“ Chỉ có…” Nhật Lâm định nói nhưng ngưng lại.
Đúng vậy, bây giờ nghĩ nhiều thật vô ích, giúp Thùy Linh và nguyện vọng của nàng mới là quan trọng.
Hít sâu một hơi lấy lại bình tĩnh, Nhật Lâm hỏi:
“ Được rồi. Chuyện Thùy Linh rốt cuộc là sao? Ngươi định giúp ta thế nào?”
“ Dung dịch kích thích tái sinh cơ thể. Nói nôm na, chính là dùng năng lượng sinh mệnh để đổi lấy cơ thể hoàn chỉnh. Tuổi thọ và sức khỏe chắc chắn bị hao tồn. Bản thân dung dịch là có chứa năng lượng. Nhưng thuốc kích thích, hiển nhiên lấy kích thích năng lượng bản thân vật chủ mới là mục tiêu.”
Nhật Lâm hiểu ra. Nếu quả thật như vậy, cũng không hẳn là giúp Thùy Linh a.
Hệ thống nói tiếp:
“ Thứ ta muốn đưa cho ngươi, là Địa Kinh. Cùng một đẳng cấp với Huyền Kinh.”
“ Thiên, Địa, Huyền, Hoàng?” Nhật Lâm hiện tại đã chấp nhận “sự thật”. Vũ trụ vô địch chỉ là chuyện nhỏ, Thiên Địa Huyền Hoàng có gì ghê gớm a. Ta đây cũng là người “từng trải”.
“ Đúng vậy. Thiên quy, quản quy tắc, nước chảy xuống, l·ửa b·ùng l·ên đều do nó quản. Địa dưỡng, quản vạn vật, cho chúng nơi để tồn tại. Huyền biến, quản biến hoá, giúp vạn vật sinh trưởng. Hoàng tâm, quản nhân tình thế thái, giúp vạn vật hữu tình.”
“ Thiên quy, Địa dưỡng, Huyền biến, Hoàng tâm.” Nhật Lâm thì thào.
Hắn hỏi:
“ Tại sao lại là Địa Kinh?”
“ Tứ Kinh. Thiên Kinh khó tìm người, Địa Kinh khó tu nhanh, Huyền Kinh khó lĩnh ngộ, Hoàng kinh khó có nơi. Mỗi kinh lĩnh ngộ đến cuối cùng đều bao trùm các kinh còn lại. Nhưng cất bước khác nhau. Địa Kinh, vật chất hình hài thuộc nó quản. Bạn gái ngươi muốn tái lập thân thể, Địa Kinh thích hợp nhất. Với lại nếu ngươi dùng Huyền Kinh phát triển hỗ trợ, nàng không cần tu luyện quá lâu là có thể hồi phục.”
“ Thì ra là vậy.” Nhật Lâm ngộ ra.
“ Địa Kinh cũng như Huyền Kinh và các Kinh khác. Không thể dùng giấy bút viết ra. Ngươi gọi nàng lại đây, nếu muốn ẩn dấu thì nói đây là giao dịch vật phẩm công pháp. Ta giúp ngươi truyền thâu Địa Kinh.”
“ Được!”
Nhật Lâm cũng không tiếp tục dông dài, trực tiếp nhắn tin cho Thùy Linh.
…...
Một nơi khác ở Không Gian Ảo.
“ Thùy Linh, bạn thấy thế nào? Nhà Hùng có hợp tác với một người từng chơi game chuyên nghiệp. Tuy hiện nay đã lớn tuổi, không còn linh hoạt như trước nhưng kinh nghiệm vẫn còn. Rất nhanh là có thể lấy tới Dung dịch tái sinh cơ thể cho bạn.”
Kẻ nói chuyện là một người trong lớp học đại học của Thùy Linh, tên Vương Mạnh Hùng. Trước đây thấy tình trạng của nàng, dù thấy xinh đẹp cũng không có cố gắng đi lấy lòng. Hắn cũng có tán tỉnh, nhưng cũng thuộc dạng được chăng hay chớ. Được thì hưởng chút, không thì thôi chứ chẳng quá quan tâm. Vì trong thâm tâm hắn khinh thường.
Ai biết, sau đó nhà hắn nhận được cảnh cáo, nếu hắn còn dám đùa giỡn nàng liền sẽ đem cả nhà hắn diệt. Chuyện này khiến nhà hắn hoảng loạn, hắn bị cấm túc nghỉ học cả tháng mới dám ló mặc.
Nhưng hiện giờ hắn thấy hắn có cơ hội. Hắn muốn có Thùy Linh. Gia tộc quyền thế, dung nhan tuyệt mỹ, chân không có? Chuyện nhỏ, bỏ chút thời gian trong Chân Thực Ma Huyễn là có thể đạt được.
Mạnh Hùng đương nhiên biết, với quyền thế gia tộc mình, Thùy Linh chữa được chân là chuyện sớm muộn. Nhưng nhà hắn cũng là một công ty lớn, lại hợp tác với người chơi chuyên nghiệp, khả năng giúp Thùy Linh tái sinh chân sớm hơn gia tộc nàng là có khả năng.
Biết đâu được, Thùy Linh thấy hắn bỏ qua lợi ích gia tộc, vì nàng “ra sức” như vậy có khi lại động lòng yêu hắn.
Cũng phải nói, tên này đánh bàn tính cũng rất hay. Đa phần phụ nữ đều ăn chiêu này.
Đáng tiếc, Thùy Linh thấy rõ ý đồ của hắn từ lâu. Huống chi phương tâm của nàng đã thuộc về một người. Kẻ kia chưa từng đao to búa lớn, hứa hẹn với nàng cái gì, nhưng luôn dùng hành động để chứng minh. Duy chỉ có lần "tỏ tình" kia, là lần duy nhất hắn nói trước làm sau, “ Mua dung dịch chữa lành chân cho em”.
“ Bạn có tin nhắn.”
Thùy Linh đang định từ chối thì chợt nhận được tin nhắn Nhật Lâm gửi tới.
Đọc xong nội dung, tim nàng bỗng nhiên đập mạnh, nước mắt xém chút không giữ được chảy ra “ Ảnh thật sự làm được!”
Vội vàng nói lời tạm biệt đám bạn, Thùy Linh nhanh chóng chạy đến khu giao dịch.
…...
Khu giao dịch.
“ Anh!”
“ Em tới rồi!”
Trông thấy Thùy Linh, Nhật Lâm mỉm cười định đi tới. Ai ngờ nàng không dừng lại, lao tới nhào vào trong ngực hắn. Ôm chặt.
Cảm nhận cơ thể nàng đang run lên, Nhật Lâm thở dài, cũng vòng tay qua ôm chặt lấy.
“ Không có gì, ngoan.”
Người trong lòng càng run lên. Nhật Lâm thấy vậy cũng không nói nữa. Yên lặng ôm lấy nàng, chờ đợi.
Qua một lúc.
“ Em sớm muộn cũng có thể đi lại. Hiện giờ anh đang có cơ hội dẫn trước, anh không cần…”
Thùy Linh lau nước mắt, đang định nói hết, bỗng nhiên cảm giác bờ môi bị vật gì đè ép, người cứng đờ.
Mắt chậm rãi nhắm lại. Nhưng hai hàng nước mắt lại chảy xuống.
Lại qua một lúc.
Vài tiếng thở gấp vang lên.
“ Lý do này đã đủ chưa cô bé?” Nhật Lâm nhìn gương mặt đỏ chót của Thùy Linh, mỉm cười nói.
“ Anh kỳ quá. Ở đây nhiều người.” Thùy Linh xấu hổ cúi mặt, gắt.
“ Hì, có ai đâu. Đây là khu vực riêng nha. Làm gì cũng được á”