Nhìn người thanh niên khoảng 22 tuổi trước mặt, Thanh Hà âm thầm giật mình. Nàng đã nhận ra hắn, là người hôm qua nàng tiếp xúc.
Cũng không phải Nhật Lâm có gì đặc biệt. Nhưng cũng cảnh sắc ấy, cũng dáng đứng ấy, cũng cái kiểu nhìn người đi qua đi lại một cách hờ hửng kia, nàng nhớ tới.
“ Chào anh!”
“ Hình như cô biết tôi?” Nhật Lâm đoán nàng nhận ra, nhưng hắn không định thừa nhận biết nàng từ hôm qua.
“ Hôm qua tôi có tới đây, có gặp anh hỏi vài thứ.”
“ À, tôi nhớ ra rồi. Thì ra là cô.”
Thanh Hà ngập ngừng một chút, quyết định hỏi thẳng:
“ Cảm ơn anh đã giúp chúng tôi g·iết Song giác ma trư. Tôi muốn trả ơn chuyện này. Anh có yêu cầu gì không?”
“ Vậy thì đưa tiền đi.” Nhật Lâm trả lời dứt khoát.
“ Được. Anh muốn bao nhiêu, tiền game hay tiền thật?”
“ Tiền game đi. Tôi cũng không biết định giá, cô thấy bao nhiêu được thì cứ đưa.”
Quả thật Nhật Lâm không biết định giá. Người ít tiền thì thấy cái gì cũng mắc, còn người nhiều thì ngược lại. Hắn biết Thanh Hà giàu có, nhưng cũng không thích chặt c·hém n·gười ta.
Thanh Hà cũng không biết ý nghĩ thật của hắn. Dùng kiểu thương trường suy nghĩ thì đây là đang tiến hành đàm phán.
“ Vậy… 2 Kim được không?”
Thanh Hà đưa ra giá. Giết tinh anh chỉ được vài Ngân, kinh nghiệm thì chỉ hơn một chút chứ không quá nhiều. Nhưng ma tinh và trư giác tác dụng rất lớn, không chỉ là vài Ngân đơn giản như vậy. Huống chi tin tức này có thể chia sẻ trong group, giá trị không cách nào hình dung.
Nàng cũng không tính chơi trò trả giá thương lượng qua lại, liền đưa ra một cái tương đối là nàng thấy đủ giá trị. Các nàng tuy giàu, nhưng hiện tại mới bắt đầu, người chơi không phải ai cũng bán, nên cũng không có nhiều.
Nếu đối phương muốn nâng giá, 3 Kim hay 4 Kim nàng cũng đành nhận. Như lúc nãy nàng đã nói, các nàng thiếu chính là thời gian.
“ Được.” Nhật Lâm dứt dạt đồng ý.
“ Ok, vậy anh xác nhận nhé.” Thanh Hà thở phào, tiến hành giao dịch.
Nhắn lại một câu sau này nếu có thông tin gì hay thì bán cho nàng, Thanh Hà chào tạm biệt.
Nhật Lâm sau đó đi bàn giao một ít nhiệm vụ. Hắn giữ lại vài trang bị và vật phẩm tốt, còn lại đem bán hết. Linh Miêu nhãn và Chiến lang chi tâm hắn cũng đem giao cho thợ rèn đúc trang bị.
“ Log out.”
…...
“ Hì, hôm nay anh thu nhập khấm khá nha, em sao rồi, g·iết được tên kia không?”
“ Chuyện nhỏ. Có gì hay kể em nghe đi.”
Nhật Lâm nằm dài dưới đất, cầm điện thoại lên nấu cháo với Thùy Linh, tiện thể chat với group lớp.
Hôm nay hắn cũng không vào Không Gian Ảo, sợ gặp người kia a.
Phương pháp g·iết tinh anh đương nhiên hắn cũng nói cho Thùy Linh biết. Thậm chí tác dụng của mệnh tinh trong nhiệm vụ ẩn tàng hắn cũng nói. Đương nhiên chỉ nói một chút, không nói huỵt toẹt được. Hắn cũng không biết giải thích thế nào.
Bí mật của hắn, hắn không ngại cho nàng biết. Nhưng chuyện này liên quan quá sâu, tên kia, tập đoàn, liên minh, hắn e sợ tai vách mạch rừng, trêu đến phiền phức thì nguy hiểm cho hai đứa.
Nói chuyện một lúc, Nhật Lâm đóng điện thoại. Bắt đầu ngồi lĩnh ngộ Huyền Kinh.
..….
Không Gian Ảo.
Tầng 15.
“ Hắn không đến? Là trốn mình sao?” Thu Nguyệt nhìn các bạn đang thảo luận sôi nổi, nhưng trong đó lại thiếu đi một thân ảnh.
“ Hừ, đồ vô trách nhiệm. Em sẽ không bỏ cuộc. Em mới là “người đầu tiên” của anh.”
…...
Một nơi nào đó trong Không Gian Ảo.
Một giọng nói trong trẻo nhưng mạnh mẻ vang lên:
“ Em nói hắn chỉ em g·iết tinh anh. Cũng chỉ lấy tiền công 2 Kim?”
“ Dạ. Chỉ lấy 2 Kim. Em còn tưởng là phải trả 4,5 nữa kìa. Thật không ngờ hắn không hề trả giá tí nào!”
Người trả lời chính là Thanh Hà. Nếu Nhật Lâm có ở đây, chắc chắc sẽ rất kinh ngạc.
Mặt trái xoan, mắt như tô vẽ, dáng người thanh thuần, dịu dàng như nước.
Không sai, đây lại là một mỹ nhân khuynh quốc. Thật không ngờ Thanh Hà lại hạ thấp ngoại hình của mình trong trò chơi.
Chị của nàng Thanh Vân ngồi kế bên, 27 tuổi, cũng không kém nàng mảy may, nhưng khí chất thì càng tuyệt đỉnh. Thỏa thỏa một vị tổng tài ngự tỷ.
“ Thế thì thật là lạ. Chẳng lẽ chỉ là tình cờ giúp đỡ? Hay có lẽ hắn biết thân phận của em?”
“ Em cũng không biết. Em từng nói mình ở Hồng Khải, nhưng lúc nãy ban đầu hắn không nhận ra em là người hôm qua a. Ngoài ra em cũng ít xuất hiện trước công chúng, hắn hẳn không biết được.”
Thanh Vân nhẹ cau mày nói:
“ Có khi hắn nói dối không chừng. Bây giờ tình huống tập đoàn bấp bênh. Có không ít kẻ muốn dẫm chúng ta thượng vị đây. Cũng phải cẩn thận.”
“ Ừm, em sẽ để ý.” Thanh Hà nghe vậy, ánh mắt đột nhiên co rụt lại, nghiêm túc đáp.
“ Cũng không cần quá căng thẳng. Thật sự nhận ra em thì cũng chẳng sao. Nếu là kẻ có m·ưu đ·ồ, chúng ta hiện tại đề phòng là được. Nhưng nếu thật sự chỉ là muốn tiền hay muốn … thật sự chỉ là trùng hợp, chúng ta giao dịch công bằng thôi.” Nhìn em gái đỏ mặt, Thanh Vân bật cười, không nói ra vế còn lại.
“ Hứ, em giờ chỉ muốn cứu mọi người.” Thanh Hà mân mê miệng nhỏng nhẻo. Nàng chỉ ở trước mặt chị mình và các trưởng bối lộ ra b·iểu t·ình này.
Thanh Vân yêu chiều nhìn em gái, nhưng trong lòng lại thở dài.
Ngũ đại tập đoàn, thậm chí là những tên nhất lưu, nhị lưu, còn có cả liên minh, ai cũng dốc hết sức. Đây là thế chiến. Không dính máu thế kỷ chi chiến a. Ông và ba mẹ, mọi người, đều không thấy có bao nhiêu hy vọng.
Nàng nhìn cảnh vật như mộng ảo trước mắt, mở miệng thì thào:
“ Nếu quả thật có thể cứu mọi người, dù có phải gã cho quỷ dữ thì cũng đã sao.”
…...
6h30 sáng.
Nhật Lâm sau khi đánh răng vệ sinh xong, bèn xuống nhà định lấy xe đi ăn sáng uống cà phê. Hắn một thân một mình, mặc dù biết nấu ăn nhưng rất ít làm. Ra tiệm cho nhanh gọn.
Vừa bước xuống tầng trệt, Nhật Lâm nghe thấy một âm thanh chào hỏi mình.
“ Chào anh!”
Hắn quay đầu qua, phát hiện là Minh Yên đang đứng đó chuẩn bị bữa sáng.
“ Chào Minh Yên. Sáng nay hai chị em nấu ăn ở nhà hả.”
“ Dạ. Sáng nay chị hai có việc trong công ty, em thì không có hoạt động gì nên tranh thủ ở nhà làm đồ ăn cho ngon. Anh có bận gì không, qua ăn chung đi. Em làm cũng dư.” Minh Yên nhoẻn miệng cười, vừa làm vừa trả lời.
Nhật Lâm nghe vậy cũng liền đồng ý: “ Ok, vậy làm phiền em nha.”
Bây giờ hắn và hai chị em Minh Yên cũng đã rất quen thuộc, cũng hay thường ăn chung với hai nàng, nhất là buổi tối nên cũng không ngại. Đồ ăn mỗi người tự mua để trong tụ lạnh, ải rảnh thì làm. Hiển nhiên, hắn là thường xuyên không rảnh, ăn chùa mỗi tuần cũng có 4 -5 lần.
“ Hì, có gì đâu mà phiền!”
Nhật Lâm nhìn cô gái trước mắt, bỗng nhiên nhớ tới thời gian đầu ở chung nhà với chị nàng, Như Yên.
Lúc đó hắn cảm giác như đang ở với một u linh. Có lẽ lần đầu hai bên gặp mặt là lần nói chuyện nhiều nhất trong khoảng thời gian đó. Sau đó là những chuỗi ngày nghe giọng nhưng không thấy người, thấy người nhưng không nghe giọng.
Hễ thấy hắn là Như Yên chào xã giao cái liền kiếm cớ chuồn. Những lúc hắn nghe thấy tiếng nàng, chính là ở trong phòng vọng ra.
Hắn biết nàng sợ ở chung một mình với hắn nên hắn cũng không cố tiếp cận chi cho thêm rắc rối. Lâu dần sẽ biết lòng người thôi.
Hiển nhiên đến bây giờ mọi người đã thân thuộc, em gái nàng cũng đến ở chung để đi học.
“ Chào Lâm!” Một tiếng nói vang lên đánh thức hắn.
“ Chào Yên. Hôm nay tinh thần có vẻ tốt nha. Tốt qua chơi có thu hoạch hả?”
Nhật Lâm quay đầu, cười chào lại.
Như Yên lớn tuổi hơn hắn, đáng lẽ hắn phải gọi nàng bằng chị. Nhưng hắn là chủ nhà. Lần đầu gặp mặt, cảm giác chung của người thuê là thường cảm thấy mình thấp hơn họ, lại thêm lo lắng phập phòng, nếu không phải Nhật Lâm sửa lại, nàng kém chút kêu hắn là anh xưng em.
Gọi tên liền trở thành phương pháp điều hòa.
“ Trò chơi này chơi thật vui nha. Quá sinh động và chân thật. Em vốn cũng không thích đánh đánh g·iết g·iết, mà vô chơi một lần thôi cũng đã thấy ghiền.”
Như Yên chưa kịp trả lời, Minh Yên liền đã nhanh nhảu đáp trước.
Tính cách hai chị em tuy không hoàn toàn đối nghịch, nhưng cũng khá khác nhau. Cô em thì hoạt bát hồn nhiên, yêu thích nói chuyện. Còn cô chị thì tuy không phải là loại lạnh lùng, nhưng cũng ít nói chuyện. Thuộc về kiểu gặp thì có thể nói chuyện thoải mái, không gặp thì cũng không tìm.
“ Bớt nói chen đi.” Minh Yên có chút cau mày nhìn em.
Mặc dù biết mọi người đã rất thân thuộc, nhưng Như Yên cũng muốn chỉnh em nàng một chút. Nàng không muốn em mình quen thói.
“Hì!” Như Yên le lưỡi.
“ Uầy, có gì đâu. Sáng sớm phải tươi vui nhộn nhịp như vầy mới kiếm tiền được chứ.” Nhật Lâm cười nói.
“ Lâm thì tiền không lo rồi. Người ta thì còn phải cố gắng a” Như Yên cũng vui vẻ đùa lại. Nàng với Lâm giờ cũng có thể nói đùa vài câu.