Thanh Hà đang g·iết quái thì nhận được yêu cầu kết bạn.
Nàng vốn quyết định thử g·iết con tinh anh kia lần cuối, nếu không được thì đành từ bỏ. Dù gì hiện giờ cũng không còn thời gian, có c·hết thì cũng không có gì tổn thất.
“ Ai vậy Thanh Hà, quen không?” Một người trong nhóm thấy vậy liền hỏi.
“ Không!”
“ Coi chừng lại gặp l·ừa đ·ảo hay tên háo sắc nào nữa đó.”
Thanh Hà vừa có ngoại hình xinh đẹp, vừa lại có tiền. Không ít kẻ vì sắc hay vì tiền hoặc cả hai cố ý tiếp cận nàng kiếm chác. Nếu sắc là giả, tiền hẳn cũng không giả phải không!
Ai biết nàng cũng không phải cừu con. Mặc dù chơi game là thóc, nhưng thương trường lại là gà…khục, là sói. Người thừa kế của chủ tịch đại tập đoàn không phải chỉ trưng cho đẹp. Muốn lừa nàng, không có cửa.
“ Không sao, nếu vậy tiện thể kéo đen, đỡ phải bị q·uấy r·ối suốt.” Thanh Hà mỉm cười nói.
Trong game, không kết bạn thì không nhắn tin được, trừ khi gặp trực tiếp. Nhưng gửi lời mời kết bạn thì có thể lặp lại, đây là thiết lập để đề phòng bị người quên. Nếu không bị kéo đen, hoàn toàn có thể gửi tới mùa quýt năm sau.
[ Chấp nhận! ]
Thanh Hà nhắn:
[ Xin chào! Ngươi là ai vậy? ]
[ Cô muốn g·iết con tinh anh kia? ]
Thanh Hà sững người. Mọi người thấy vậy bu lại. Thanh Hà cũng đem màn hình tin nhắn hiện ra cho mọi người nhìn.
“ Trời, sao hắn biết chúng ta muốn g·iết tinh anh? Chẳng lẽ là tên lúc nãy?” Một người xem xong, kinh hô.
“ Không ổn! Hắn muốn t·ống t·iền?” Một người khác cũng la lên.
Thanh Hà cũng nghĩ như vậy. Ở đây chưa từng có người đi qua, chỉ có tên lúc nãy. Có lẽ hắn cũng phát hiện quái tinh anh, thấy bên mình tỏ ra cảnh giác nên đoán bên mình cũng biết và định tới g·iết.
Nàng lo lắng nói:
“ Nếu hắn đem chuyện này bán ra hay rêu rao lên, việc chúng ta cố gắng từ sáng tới giờ xem như công cốc. Dù bây giờ không g·iết được, nhưng qua một ngày sau, mọi người có thể sẽ có cách. Nhưng nếu bị người khác biết được, e rằng…”
“ Không lẽ phải chịu hắn uy h·iếp? Chúng ta đường đường là đại tập đoàn a!”
“ Haiz… Đại tập đoàn? Nếu không phải Chân Thực Ma Huyễn xuất hiện, bọn họ cho chúng ta cơ hội, bây giờ có lẽ nên gọi là cố đại tập đoàn rồi!”
“ Im miệng!”
“ Xin… xin lỗi!”
Thanh Hà nhìn mọi người chán nản, tinh thần cũng chìm xuống.
“ Xin lỗi phó tổng. Ta không có ý đó, chỉ là… ” Người kia thấy nàng tâm trạng sa sút, rối rít xin lỗi.
Lại qua một lúc lâu, Thanh Hà cuối cùng ngẩng đầu, kiên quyết nói:
“ Sau này xin đừng gọi ta là Phó tổng, gọi Thanh Hà được rồi. Ta biết mọi người đều là tiền bối, cũng là những người mà ông và ba mẹ tin tưởng nhất. Ta may mắn có thể được gặp mọi người trong thôn, đây là phước phần của ta. Bây giờ ta không thể hứa hẹn chuyện gì, nhưng ta sẽ cố gắng hết sức, hết sức!!!”
“ Đúng vậy, không thể bỏ cuộc, chúng ta đã không có đường lui rồi!”
“ Được!”
Sau khi xốc lại tinh thần, một người trong nhóm lại cau mày nói:
“ Vậy bây giờ vụ này tính sao? Đáp ứng đưa tiền cho hắn?”
“ Đành vậy. Chúng ta có tiền, nhưng không có thời gian. Kệ đi, hắn muốn thì cho hắn.” Thanh Hà quyết định.
[ Ngươi muốn bao nhiêu? Nói trước, ít thì được, nhiều thì quên đi! ]
Đang đi về khu cấp 4, Nhật Lâm nhìn tin nhắn một lúc lâu mới bắn tới.
“ Đây là chuyện gì a?”
Hắn ngu người. Chưa nói gì hết a?
Đang định nhắn lại hỏi nàng có nhắn lộn không, bỗng nhiên hắn liền vỗ đầu, hiểu ra.
“ Uầy, mặt ta có giống kẻ t·ống t·iền không? Bó tay. Uổng cô là người thừa kế của tập đoàn lớn, bên người cũng có mấy tên cáo già. Thế mà lại đưa mặt cho người ta đánh không chút phản kháng.”
Nếu không phải Ẩn tính chỉ rõ ràng, hắn còn hoài nghi đây là giả. Thương trường chưa đánh đã khai là tối kỵ, họ không thể mắc sai lầm như vậy a.
Những nghĩ kỹ, cũng khó trách bọn họ. Cái này có trách cũng trách tên kia, ép người ta quá chặt không thở nổi, gặp lúc căng thẳng, mất đi lý trí cũng không có cách nào.
Biết Thanh Hà quả thật muốn g·iết con tinh anh kia, Nhật Lâm cũng không vòng vo, nhắn thẳng:
[ Cô muốn g·iết con kia, đem thịt heo canh hướng chúng nó di chuyển mà thả ra, càng nhiều càng tốt. Nó sẽ nổi điên đuổi những con còn lại. Lúc đó là có thể g·iết. ]
Thời gian không còn nhiều. Đã muốn giúp, thì giúp cho rốt rẻn còn về thôn làm chuyện khác. Hắn hiện cũng không rảnh trêu chọc người ta..
Nhắn tin xong, Nhật Lâm tiếp tục lên đường.
…
Phía bên kia.
Thanh Hà và mọi người nhìn tin nhắn ngẩn người.
“ Thì ra là như vậy. Thì ra là như vậy.” Một người thì thào.
“ Đây là ý gì? Thả con tép bắt con tôm? Vô lý a.” Một người khác tuy mừng rỡ, nhưng cũng còn tỉnh táo đặt câu hỏi, cáo già đã hồi sinh.
Không phải t·ống t·iền thì thôi. Nhưng ngay cả tiền cũng chưa nhận, thì đã đem thông tin đưa đi. Có bệnh a!!!
“ Tạm thời mặc kệ. Trước tiên thử cách hắn nói xem thế nào, thời gian sắp hết rồi.”
Thanh Hà giờ cũng bất kể, nhắn tin hồi phục một cái xong quay người hành động. Mọi người cũng nhanh chóng hướng về quái tinh anh phóng đi.
[ Cảm ơn anh! Thời gian sắp hết, tôi phải đi thử lần cuối. Việc này xong tôi sẽ hậu tạ. Xin hãy tin tưởng!” ]
Đọc xong tin nhắn, Nhật Lâm mỉm cười lắc đầu.
“ Cũng không định lấy tiền, nhưng cô có tiền, có công mà không lấy cũng không hay a. Tùy vậy.”
Hắn còn nhớ có cái kỹ năng mới yêu cầu 100 Kim ở cấp 20 đây. Giờ có thể kiếm bao nhiêu thì cứ kiếm, mắc công lúc đó lại thiếu thì khóc không ra nước mắt.
…...
Khu cấp 5, chỗ tinh anh quái.
[ Ngươi đ·ánh c·hết Song giác ma trư, thu được… ]
[ Ngươi thu được… ]
[ Keng, chúc mừng người lên cấp… ]
Thanh Hà nghe âm thanh hệ thống, tim đập nhanh một trận.
“ Thật sự là dùng được a. Ma tinh? Mệnh tinh? Thần tinh? Không ngờ còn có loại này, nếu không g·iết được nó xem như mất đi 20 ma lực. Còn có 2 trư giác để chế tạo trang bị, hẳn cũng tăng không ít ma lực. Đây quả thật là đổi đời a!”
Nhật Lâm nếu thấy cảnh này, chỉ sợ bật dạy b·iểu t·ình: “ Hệ thống, ngươi thiên vị mỹ nữ. Ta kiện ngươi!”
“ Nhanh lên về thôn thôi, nếu không không kịp!” Một người lên tiếng đánh tỉnh. Cả nhóm nhanh chóng chạy về thôn.
“ Quả thật như lời tên kia nói. Sao hắn biết được? Chúng ta hẳn là người tới sớm nhất a.” Mọi người vừa chạy vừa nói chuyện.
“ Có lẽ hắn là một tên người chơi có kinh nghiệm. Đã đánh tới khu cấp 6 rồi, đến giờ nên trở về thôn. Vô tình đi ngang qua thấy được miêu tả nên đoán ra được.”
“ Nhưng hắn sao lại giúp chúng ta? Tiền cũng chưa lấy. Không sợ bị quỵt? Với lại hắn cũng có thể tự tổ đội đi g·iết a.”
“ Không biết. Chuyện này cần bàn bạc kỹ xem ý hắn là gì? Không ai vô cớ giúp không cả. Thanh Hà, con liên hệ hắn xem hắn muốn gì.”
“ Dạ, con đang nhắn với hắn đây.” Thanh Hà cũng đang trăm mối cảm xúc, mở bảng quan hệ ra nhắn tin.
[ Chúng tôi thành công. Cảm ơn anh đã chỉ dẫn. ]
“ Há, lần này ổn hơn rồi, không có đưa ra tạ lễ liền.” Nhật Lâm nhìn tin nhắn mỉm cười.
[ Ok, vậy thì tốt. ]
[ Tôi muốn tạ lễ. Anh có rãnh không, chúng ta hẹn gặp mặt. ]
[ Được, tôi ở xyz chờ cô. ]
Nhanh chóng gọn lẹ.
Bên kia Thanh Hà lại ngẩn người.
“ Hắn nói gì thế?”
“ Hắn cho tọa độ, hẹn con qua đó gặp mặt.”
“ Há, quả nhiên là cầu tài. Mình con qua đó đi, chút chuyện nhỏ này kéo cả đám tới không ổn. Dù gì hắn ta cũng giúp chúng ta một chuyện không nhỏ. Chúng ta chia nhau đi giao nhiệm vụ. Cẩn thận nhé! ”
“ Dạ.”
Mọi người cũng không cho là chuyện quan trọng. Cầu tài hay cầu sắc cũng được, Thanh Hà cũng không phải bình hoa, ứng phó dư sức.