Đợi ông ta ra khỏi phòng, ông Lâm quay lại nhìn Lâm Hân Nghiên. Cô lắc đầu ngao ngán, trở về bàn làm việc, đôi tay thoăn thoắt trên bàn phím. Ông Lâm vẫn còn tức giận, gương mặt lộ rõ vẻ không hài lòng
"Bố nói con nghe, ông ta thật không biết dạy con!"
"Được rồi, ông Lâm, bớt giận đi. Chả phải con đây vẫn ổn sao"
Lâm Hân Nghiên không ngẩng đầu lên, giọng nói thản nhiên như chuyện chẳng liên quan. Ông Lâm lườm cô, thở dài nặng nề
"Con thì lúc nào cũng vậy. Thôi, không có gì thì bố đi đây"
"Khoan đã, ông Lâm"
Ông Lâm dừng bước, nhướng mày nhìn cô.
"Thông báo với bố một chuyện, con sắp kết hôn"
"Ừ, kết hôn thì cứ kết hôn..."
Câu nói dừng lại nửa chừng. Ông Lâm quay phắt lại, đôi mắt mở to nhìn cô
"Cái gì? Ai kết hôn?"
"Con"
"Con?"
Ông Lâm chỉ tay vào cô, như sợ nghe nhầm
"Con... kết hôn?"
Ông nhanh chóng kéo ghế ngồi đối diện, giọng điệu gấp gáp:
"Sao con lại kết hôn? Sao đột ngột vậy? Ai cho con kết hôn?"