Tú Nhi hoảng sợ bắt lấy cánh tay anh mà cầu xin nhưng điều đó là vô ích. Hình như Từ Niêm bị dục vọng chiếm mất lí trí rồi. Anh bắt đầu cởi bỏ hết đồ của bản thân và Tú Nhi.
- Xin anh đừng làm vậy.
- Tú Nhi bỏ tay ra nếu không muốn đau.
- Đừng.. xin... anh
Từ Niêm mặc kệ cô cầu xin anh cúi xuống gậm nhấm đôi hồng đào đó và một tay cũng tìm nơi tư mật của cô mà kích thích nó. Từ Niêm cảm thấy thật ấm áp bên trong cô làm anh không thoát khỏi được. Sự tuyệt mĩ của cô thật mê hoặc lòng người làm cho Từ Niêm đắm chìm trong cô không thể thoát ra. Anh thầm nghĩ cô đúg là tiểu yêu tinh của anh mà.
- Ưm... đau... buông ra đi...
- Nó rất thích tôi đó Tú Nhi
Giọng khàn của Từ Niêm và ánh mắt đỏ ngầu nhìn Tú Nhi, biểu cảm của cô làm anh kích thích. Từ Niêm định làm thêm nơi đó nữa nhưng chính bản thân anh không thể chịu được. Từ Niêm để huynh đệ của mình ở giữ hai chân cô và từ từ tiến lại gần bên trong cô.
Tú Nhi hoảng hốt bám lấy vai anh mà lắc đầu. Cô sợ quá vì của anh quá to làm sao mà vừa được chứ.
- Không... nó... to quá..
- Đừng sợ... Nó là của em...
- Xin anh mà... đừng...
- Ngoan đi tôi sẽ nhẹ nhàng...
Từ Niêm đâm vào bên trong một cái mạnh làm cho Tú Nhi nhăn mặt vì đau. Bên trong cô trặt khít và êm ái.
- Á... đau quá... anh bỏ ra.
- Anh có điên đâu mà bỏ ra... đừng gồng mình sẽ đau.
Từ Niêm anh bắt đầu luân chuyển bên trong cô, Tú Nhi đau nên cô càng gồng mình không thả lỏng cho anh vào. Từ Niêm thấy vậy thì anh liền áp môi mình với môi cô để cho cô mất cảnh giác.
- Ưm... Niêm...
Biết Tú Nhi đã dễ chịu hơn chút thì anh bắt đầu ra vào bên trong cô mạnh mẽ hơn. Anh thấy bên trong cô thật ấm áp và sướng nó làm anh không thoát ra được.
- Tú Nhi em thấy không bên trong rất thích tôi.
- Anh bỉ ổi... Buông ra...
- Miệng nhỏ em nghe lời tôi hơn...
- Ưmmm... ưm..
- Hãy sinh con cho tôi đi...
- Không... Niêm..
Nghe tiếng cô gọi tên mình thì càng làm anh kích thích hơn mà ra vào bên trong cô. Tư Niêm bắt đầu đổi tư thế và khi anh rút vật đó ra thấy có chút máu bao phủ nó thì anh biết cô là lần đầu.
- Quay lại đây tôi sẽ cho em sướng.
- Không muốn... ưm..
Từ Niêm.mặc kệ cô phản đối anh vẫn tiếp tục công việc của mình. Anh hành cô đến 2h sáng thì thấy cô kiệt sức lúc này anh mới buông tha cho cô. Sau khi vệ sinh cho bản thân thì anh bế cô vào nhà tắm và giúp cô vệ sinh cá nhân, anh nhìn nơi đó có chút sưng đỏ thì anh biết mình hơi quá sức rồi.
Từ Niêm đặt cô ở giường sau đó anh lấy kem bôi cho cô nơi đó để cô dễ chịu hơn còn Tú Nhi vì mệt nên ngất đi chẳng biết chuyện gì nữa. Sau khi bôi thuốc cho cô xong thì anh cũng lên giường và ôm cô ngủ.
Sáng sớm tia nắng chiếu vào phòng làm cho mắt của Tú Nhi bị chói, cô từ từ mở mắt và hơi nhấc thân mình dậy thì toàn thân cô đau nhất bên dưới. Tú Nhi không dám nghĩ đến chuyện tối qua, cô định vào nhà tắm thì bị một bàn tay to lớn bắt lấy tay cô.
- Em muốn đi vệ sinh.. hì..
Tú Nhi ngại ngùng nói với anh không ngờ cô bị anh kéo lại ngã xuống giường, Từ Niêm nằm đè lên người cô.
- Em còn có thể đi được sao? xem ra tối qua tôi vấn chưa đủ sức phục vụ em rồi.
- Không không phải vậy.
Tú Nhi vội vàng nói gì mà anh không đủ sức chứ. Tú Nhi cô vẫn còn đau muốn chết đây.
- Để tôi giúp em bớt đau...
Tú Nhi chưa kịp hiểu thì được Từ Niêm bế vào nhà tắm giúp cô vệ sinh cá nhân luôn rồi. Cô thì vẫn còn đang đứng đơ người thì sau 20 phút mọi thứ cô muốn làm đã được Từ Niêm làm giúp cô rồi.
- Xong rồi... Của em chỗ nào cũng vừa mắt tôi...
- Á... Không...
Tú Nhi định hình được thì cô chạy thẳng ra ngoài mà lấy chăn quấn quanh người mình. Từ Niêm thấy biểu hiện của cô như vậy anh không khỏi bật cười.
- Của em tôi đã thấy hết từ tối qua rồi em còn làm vậy làm gì.
- Anh đừng nói nữa...
Tú Nhi cô muốn tìm hố chui vào quá trời luôn. Lần đầu tiên có người giúp cô vệ sinh cá nhân lại còn là chồng hờ của cô nữa. Cô nghĩ thôi mà cũng thấy không ổn rồi.
Từ Niêm vệ sinh cá nhân của bản thân mình xong thì anh bước ra ngoài vẫn thấy cô đập tay vào má mình thì anh tiến đến bắt lấy cánh tay cô và nói.
- Má này là của tôi. Em không được làm tổn thương nó.
- Anh có bệnh sao?
- Ý em là gì?
- Sao nay anh lạ thế? em muốn giải thích việc hôm qua...
Từ Niêm biết mình hơi quá đáng nhưng vì sĩ diện của đàn ông nên anh vẫn kiêu căng để cô nói.
- Em nói đi nếu tôi thấy ok thì tha cho tên đó còn không thì... em biết hậu quả rồi đó.
- Em không muốn là kẻ thừa và vô dụng nên em mới đi làm thêm và cậu ấy là bạn làm thêm cùng em. Bọn em không có gì cả.
Tú Nhi vừa nói vừa phồng má với vẻ mặt đáng yêu này thì sao anh có thể không yêu được chứ. Cô là đang muốn anh tan chảy hết sao?
- Em là vợ tôi điều này ai cũng biết. Tiền của tôi là của em.