[ Heo, ai bảo em khóa cửa ban công, còn không mau ra mở cửa cho anh vào.] Cố Gia Huy ban đầu muốn cho cô môt bất ngờ, không nghĩ lại gặp phải trở ngại Hứa Minh Tâm lộc cộc đi xuống từ trên giường, kéo rèm cửa ra, ngay lập tức nhìn thấy Cố Gia Huy ở bên ngoài.
Đúng là anh.
Cô nhanh chóng tranh thủ mở cửa ban công, anh từ ngoài ban công nơi để điều hòa đi vào, trên người dính đầy bông tuyết, vô cùng lạnh.
Thế nhưng cô cũng không thèm để ý, ôm chặt anh vào lòng.
Nhưng cô đột nhiên nghĩ đến hình như có gì đó không thích hợp, hai căn phòng cách nhau cả mấy chục mét, làm sao anh có thể bò qua được?
“Làm sao anh sang được đây?”
“Trên trường có ống nước, thể lực của anh em cũng biết rồi. Mà đây là tâng hai, kể cả có ngã xuống thì cũng không có chuyện gì.”
Hứa Minh Tâm nghĩ lại thì đúng như thế, hôm đó Phó Thành Tây bị thương, anh nhảy xuống từ tầng hai xuống, chống đất lăn một cái vô cùng đẹp trai.
Đối với những người luyện võ như bọn họ, độ cao từng đó thật sự không tính là gì Nhưng bên ngoài trời quá lạnh, bò qua đến đây chắc chắn rất vất vả.
“Bố đâu? Ông ấy có biết không?”
“Ông ấy ngủ rồi, anh cũng đã thăm dò thời gian ngủ của ông ấy. Nhưng anh cũng không thể ở đây lâu, chờ em ngủ rồi anh về”
“Hả? Chuyện này, kia… Chúng ta đang làm chuyện xấu sao?”
“Trước khi sang thật sự đã suy nghĩ lung tung rất nhiều, muốn hôn em ôm em ngủ với em. Nhưng sau đó, khi được ôm em anh phát hiện ra anh đã đủ hài long.
Anh nghĩ anh là một người có lòng tham không đáy, nhưng không ngờ, chỉ cần em cho anh một chút ấm áp thôi, anh đã đầu hàng rồi”
“Chuyện con cái đừng áp lực như thế, cứ thuận theo tự nhiên đi. Chuẩn bị mang thai cũng không phải ngày một ngày hai, tinh thần cũng rất quan trọng. Huống hồ trời sập xuống cũng còn có anh đây, em đừng lo lắng”
Hôm nay em cũng phải chịu đựng sự kinh hãi không nhỏ rồi, nghỉ ngơi sớm một chút, anh ngồi với em”
‘Yêu một người sẽ trở nên tham lam.
Thèm khát cái đẹp, thèm khát nhưng ham muốn thể xác.
Nhưng yêu đến vô cùng thì lại không cầu mong bất kỳ điều gì nữa, bất kỳ điều gì cũng có thể bỏ qua.
Anh không muốn vội vàng giống như đánh trận vậy, chỉ vì cái gọi là con cái kia.
Còn không bãng ôm cô gái nhỏ này, để cô thoải mái ngủ một giấc.
Nếu như chuyện đó đều biến thành nhiệm vụ thì cuộc sống còn gì là vui thú nữa?