Bình tĩnh đến nỗi rõ ràng tim rất đau, nhưng lại giả vờ điềm nhiên như không có việc gì.
“Thật xin lỗi, anh ôm em về phòng”Phó Quân Tiêu vừa mới chuẩn bị ôm lấy Đồng Kỳ Anh, Đồng Kỳ Anh lại dùng tay bắt lấy vật áo của anh, yếu ớt nói: “Anh có thể ngủ cùng tôi không? Một mình tôi không ngủ được”
Trước đây vào mỗi đêm, trong giấc mơ của cô đều có khuôn mặt người đàn ông này.Nếu như người đàn ông này nằm bên cạnh mình, vậy có phải là cô sẽ không nằm mơ nữa không?
Hai mắt Đồng Kỳ Anh mong đợi nhìn Phó Quận Tiêu.Phó Quân Tiêu mỉm cười, trả lời: “Được.” Dùng một chút, anh lại nói tiếp: “Trước tiên anh ôm em về phòng, sau đó đi tắm rửa một thân mùi khói thuốc đã”
Đồng Kỳ Anh có thể cảm nhận được sự quan tâm của người đàn ông này đối với mình, nói càng chính xác hơn là anh đối xử rất tốt với cô.Cô nói muốn anh ngủ cùng cô, anh lại vô cùng e dè thận trọng.Đồng Kỳ Anh nghiêng người nằm xuống giường, Phó Quân Tiêu ngồi xuống bên cạnh dựa người vào đầu giường.Trên người anh đã không còn mùi khói thuốc cô không thích nữa, mà là mùi sữa tắm thơm ngát.Đồng Kỳ Anh đưa tay nắm lấy góc áo của anh, ánh mắt buồn ngủ mông lung nhìn anh hỏi: “Vì sao anh lại đối xử tốt với tôi như vậy?”
“Bởi vì, anh yêu em” Phó Quân Tiêu chậm rãi trả lời, thế nhưng giờ phút này người bên cạnh đã ngủ mất.Thay cô đắp chăn đầy đủ, tắt đèn, sau đó anh trở lại trong phòng mình thì nhìn thấy điều thuốc bên trong gạt tàn, anh đem thuốc còn trong ngăn kéo cùng cái gạt tàn thuốc kia ném vào trong thùng rác.
Thời gian nửa năm khiến anh trở nên nghiện thuốc, nhưng hình như Kỳ Anh rất mẫn cảm với mùi khói, cho nên anh vẫn là quyết định cai thuốc.Phó Quân Tiêu mặt không đổi sắc cười nói: “Bản lĩnh của bố nuôi xác thực là rất lớn, ẩn giấu bản thân sâu như vậy, một mặt làm lão đại đứng đầu hai giới, một mặt lại dạy tôi cái gì là chính đạo, một bộ dạng chính nghĩa lẫm liệt”.“Quân Tiêu, nếu như ông cậu biết cậu dám bắt cóc người bố là tôi! ”
“Nếu như ông tôi biết ông bắt cóc mẹ của tôi, ông cảm thấy ông tôi sẽ làm thế nào?” Phó Quân Tiêu trực tiếp cắt đứt lời nói của Hạ Kiến Quốc.Hạ Kiến Quốc vẫn kiên trì như cũ: “Tôi không có bắt có mẹ của cậu!”
“Bố nuôi đây là dám làm mà không dám chịu sao?” Phó Quân Tiêu khàn giọng chất vấn.Hạ Kiến Quốc không thể không lời chủ đề, thẳng thắn nói: “Kỳ Anh chính là con gái của tôi.”
“A..” Phó Quân Tiêu khịt mũi coi thường.“Cậu biết rõ tôi đang tìm con gái, mà cậu cũng đã sớm biết Kỳ Anh là con gái của tôi, nhưng cậu lại vẫn luôn giấu nó đi, làm nhiễu loạn người mà tôi phải đi.Cậu chính là không muốn để tôi tìm thấy Kỳ Anh, ngăn cản tôi cùng Kỳ Anh bố con nhận nhau.Quân Tiêu, cậu đúng là dụng tâm khó lường” Hạ Kiến Quốc trách cứ nói..