Ánh đèn lờ mờ làm cho khung cảnh xung quanh có vẻ gì đó rất mờ ám, Dư Diêu gần như chôn mặt vào lồng ngực của một người đàn ông khác, người như không xương tựa vào lòng kẻ đó, Thẩm Nhạc Thiên khom lưng núp đằng sau sofa nhìn chòng chọc vào hai người.
Đây là cảm giác khi mọc sừng sao? Đúng là rất buồn cười đấy.
“Nhiệm vụ của tao vẫn chưa tính là hoàn thành à?” Nhạc Thiên cười tươi như hoa nở, vui vẻ nói, vậy cậu có thể tiếp tục làm hoa hoa công tử nữa rồi hả?
Hệ thống: “Có ba điều quan trọng, thứ nhất hoàn thành nhiệm vụ xong thì một tuần sau đó cậu sẽ bị phải rời khỏi thế giới này ngay, không được sống tiếp ở đây nữa, thứ hai nữ chính không cắm sừng cậu mà là bị bỏ thuốc, thứ ba kẻ đó tiền không nhiều bằng cậu đẹp trai cũng không bằng cậu, không đủ điều kiện làm mũ xanh, mau giành vị hôn thê của mình lại đi.”
Dư Diêu theo chân người bạn trong giới đến Lam Nguyệt, người bạn đó nói dẫn cô đến gặp nhà sản xuất, cô ngồi trong phòng riêng vừa uống một ly nước đã thấy đầu óc choáng váng bèn đi vào toilet, đi chưa được hai bước đã ngã khụy.
Nhạc Thiên nghe câu “tiền không bằng cậu đẹp trai cũng không bằng cậu” mà sướng hết cả tai, không chút do dự xông lên bắt lấy tay của người đàn ông đó, đối diện với ánh mắt kinh ngạc của hắn ta, hạ thấp giọng nói: “Ai cho mày cả gan dám chạm vào bạn gái của tao?”
Nói gì thì nói, chứ mấy lời thoại của tổng giám đốc bá đạo mặc dù nói ra thấy hơi ngại mồm, nhưng lại có một loại thỏa mãn lạ lùng.
Người đàn ông trước mắt vẻ mặt vô tội, không biết phải nói gì: “Tôi đâu có đụng chạm gì cổ đâu, thấy cổ té ngã nên noi gương Lôi Phong làm việc tốt dìu cổ đứng lên thôi, chứ vị hôn thê của đại thiếu Thẩm gia ai dám đụng?” Nói rồi lập tức vội vàng trả Dư Diêu lại cho Nhạc Thiên.
Nhạc Thiên: “Tiên sư nó, sai kịch bản rồi.”
Hệ thống lại hưng phấn nói: “Là cơ hội tốt rồi, tối nay mang Dư Diêu về nhà ngủ!”
Nhạc Thiên: “…tao thấy hình như mày rất muốn thấy tao bị cắm sừng thì phải.”
Hệ thống: “Tôi chỉ muốn tốt cho cậu thôi.”
Tốt lắm, hệ thống mày hay lắm.
Nhạc Thiên cũng biết hệ thống nói đúng, cậu phải tìm thời gian thích hợp để Dư Diêu tiếp xúc với Thẩm Lập Hành, mà ngay lúc này chính là một cơ hội rất tuyệt vời.
Nữ chính bị bỏ thuốc thì sẽ không xảy ra bất cứ chuyện gì với người qua đường, nhưng chắc chắn sẽ cọ xát ra lửa yêu với nam chính.
Nghĩ lại đúng là có hơi phiền.
Hệ thống cảm nhận được tâm trạng Nhạc Thiên không tốt, an ủi: “Đau dài không bằng đau ngắn, sớm muộn gì Dư Diêu cũng ở bên Thẩm Lập Hành mà thôi.”
Nhạc Thiên: “Mày im mồm, tao không cho phép mày nói Thẩm Lập Hành ngắn.”
Hệ thống: …đúng là một đứa cháu trai tốt.
Khi Nhạc Thiên mang Dư Diêu về tới Thẩm gia đã là hừng đông, người làm của Thẩm gia thấy cậu dẫn một người phụ nữ về nhà, kinh ngạc nói: “Thiếu gia, ngài sắp đính hôn rồi đấy.”
“Giới thiệu với cô, vị hôn thê của tôi.” Nhạc Thiên chỉ chỉ vào Dư Diêu đang mê man tựa vào ngực mình.
Cô giúp việc lập tức trở mặt, “Dư tiểu thư ở ngoài thật xinh đẹp, còn đẹp hơn trong tivi nữa.”
Nhạc Thiên không nói gì, lại hỏi: “Chú út đã ngủ chưa?”
Cô giúp việc trả lời: “Thiếu gia, giờ đã mấy giờ rồi, đương nhiên là tiên sinh không ngủ.”
Nhạc Thiên: “…” Có ai ở đây không, tiễn cô hầu không giỏi tiếng Trung này ra ngoài hộ.
“Về rồi à.”
Nhắc Tào Tháo Tào Tháo đến, Thẩm Lập Hành vẫn chưa ngủ, nghiêng người tựa vào lan can cầu thang hỏi chuyện Nhạc Thiên, hắn mặc đủ ba lớp âu phục ngay ngắn chỉn chu, dường như muốn ra ngoài ngay, đẹp trai đến mức làm cả Thẩm gia phải bừng sáng theo.
Nhạc Thiên mệt mỏi hỏi: “Chú út, hơn nửa đêm chú muốn đi đâu?”
“Mới đầu thì có chuyện, bây giờ thì không,” Thẩm Lập Hành cởi cúc áo vest, hất cằm chỉ về phía Dư Diêu trong lòng Nhạc Thiên, “Làm sao thế?”
“Hôn thê của con, uống say.” Nhạc Thiên nhún vai một cái, điệu bộ không quá để tâm.
Thẩm Lập Hành lẳng lặng nhìn Nhạc Thiên, hàng mi dày che khuất ánh mắt trầm lắng khó lường của hắn, cúi đầu lạnh nhạt nói: “Chưa kết hôn mà đã dẫn vào nhà thì không tốt lắm.”
Nhạc Thiên thiếu chút nữa ói ra máu, cứ nhất định phải đội mũ xanh thì mới chịu hả?
“Cũng là chuyện sớm hay muộn thôi mà,” Nhạc Thiên hoàn toàn chẳng có gì vội, “Để con mang Diêu Diêu lên trên ngủ.” Nhạc Thiên còn cố ý nhấn mạnh chữ “ngủ”, nhưng lại bị hệ thống cảnh cáo ngay: “Không cho cậu đụng vào nữ chính.”
Nhạc Thiên: “Tao nói mồm thôi cũng không được hả? Phép khích tướng, phép khích tướng hiểu không hả?”
Hệ thống thử quan sát biểu cảm trên mặt Thẩm Lập Hành, quả nhiên nhìn thấy mày Thẩm Lập Hành hơi nhướng lên, khóe miệng cũng hơi hạ xuống một độ cong rất nhỏ, là biểu hiện sắp nổi giận, hệ thống hài lòng: “Tăng cường độ thêm đi.”
Hiếm khi hệ thống có cùng lập trường với mình, tay Nhạc Thiên nắm chặt Dư Diêu, vừa định lên tiếng kháy đểu nó, đã thấy Thẩm Lập Hành cười cười, tiếng cười của hắn rất ngắn, vào tai thì như là một tiếng hừm lạnh, trên khuôn mặt vẫn là nét cười nhàn nhạt, nhưng lại lắc đầu một cách khó hiểu, “Đúng là thanh niên.”
Nhạc Thiên bị công kích tuổi tác âm thầm nghĩ, ông đây năm nay tròn 2500 tuổi, cưng thì sao? Ê, em trai.
Tất nhiên là Thẩm Lập Hành không biết trong mắt Nhạc Thiên mình chỉ là một cậu em, vẫn cương quyết ra lệnh cho người làm: “Đỡ Dư tiểu thư vào phòng khách nghỉ ngơi.”
Lúc người làm đi tới, Nhạc Thiên chỉ giùng giằng vài cái tượng trưng, dù sao thì cậu vẫn là đứa cháu trai nhỏ bé đáng yêu ngọt ngào, tuy Thẩm Lập Hành đối xử với cậu không tệ, nhưng dục vọng khống chế của hắn mạnh tới biến thái, ngỗ nghịch với hắn chắc chắn không phải là một sự lựa chọn thông minh, hơn nữa là cô hầu này sức lớn thật, bị cô ta kéo một cái thôi mà Nhạc Thiên tưởng đâu xương mình sắp nứt tới nơi.
“Ây da…” Nhạc Thiên nhe răng trợn mắt sờ cổ tay, vẻ mặt như tay sắp lìa ra vậy.
Thẩm Lập Hành vẫy vẫy tay, “Lại đây.”
Nhạc Thiên bất đắc dĩ đi tới trước mặt Thẩm Lập Hành.
Thẩm Lập Hành đứng trên bậc thang cao hơn Trì Nhạc Thiên nửa người, đưa tay là vừa khéo chạm lên đầu chó của Nhạc Thiên, hắn nhẹ nhàng vỗ lên đỉnh đầu Nhạc Thiên, nắm tay Nhạc Thiên bóp tay cho cậu, thấp giọng nói: “Lại muốn cứng đầu với chú út?”
Đây là cảnh cáo, nhất định là cảnh cáo, nhớ năm đó Thẩm Nhạc Thiên bỏ nhà trốn đi cãi nhau trời long đất lở với Thẩm Lập Hành, Nhạc Thiên mất sức chín trâu hai hổ mới có thể làm hắn thích mình, để được làm đại thiếu gia ở thế giới này mà Nhạc Thiên đã không ít lần vứt luôn cả liêm sỉ để tăng độ thiện cảm của Thẩm Lập Hành, đồng thời trong quá trình đó cũng đã thăm dò được tính cách của Thẩm Lập Hành, cuối cùng kết luận trong tám chữ —— du côn mặc vest, mặt người dạ thú.
Cứ coi như là hắn đối xử với bạn vừa tốt vừa dịu dàng, nhưng cũng không được buông cảnh giác, điểm mấu chốt của người này rất cao, loại hành vi như là “cứng đầu” khiêu chiếu với quyền uy của hắn, Nhạc Thiên chưa từng làm.
Nên Nhạc Thiên lập tức run sợ, ấp a ấp úng nói: “Con không có.”
“Ngoan,” Thẩm Lập Hành bóp bóp cổ tay Nhạc Thiên, mỉm cười nói, “Không phải con muốn có một chiếc du thuyền đó sao, chú út tặng con.”
!!!
Thẩm Lập Hành vạn tuế!
Nhạc Thiên trước giờ vẫn luôn theo chủ nghĩa hưởng lạc lập tức quăng hết tất cả những chuyện khó chịu lên chín tầng mây, vui đến mức suýt chút nữa nhảy cẫng lên, nếu như Thẩm Lập Hành có thể đối tốt với cậu như vậy mãi, thì thật lòng cậu không thèm để ý Thẩm Lập Hành có trồng cỏ lên đầu cậu hay không, chỉ cần Thẩm Lập Hành vẫn cứ nhận đứa cháu này là ô mấy chữ kê luôn.
“Chú út, con yêu chú nhất!” Nhạc Thiên không kiềm được nhào lên ôm chầm lấy Thẩm Lập Hành.
Thẩm Lập Hành cũng phối hợp với cậu ôm lại, hơi nâng cậu lên để ước chừng như đứa trẻ, cười nói: “Hồi con còn nhỏ một tay thôi chú đã ôm được con rồi, giờ lớn rồi, ôm không nổi nữa.”
Xạo… hồi Thẩm Nhạc Thiên còn nhỏ chú còn không thèm nhìn người ta một cái, lại còn bảo ôm, Nhạc Thiên thầm oán một chút, ngẩng đầu lên, gương mặt tươi cười như hoa đào nở rộ, “Có chú út bên cạnh thì con mãi mãi vẫn là trẻ con.”
Hệ thống nghe mà suýt chút nữa ọe ra, lão yêu quái 2500 tuổi nói chuyện đúng mắc ói luôn.
Nhưng mà chiêu giả ngu nhõng nhẽo đó của Nhạc Thiên đúng là rất có tác dụng với Thẩm Lập Hành, hắn chậm rãi cúi đầu, ngay lúc Nhạc Thiên hoàn toàn không kịp chuẩn bị chạm trán với Nhạc Thiên, xúc cảm khi da thịt chạm nhau khiến Nhạc Thiên sững sờ, ngước mắt đối diện với ánh mắt sâu thẳm của Thẩm Lập Hành, Thẩm Lập Hành trịnh trọng nói: “Nhạc Thiên, trên đời này, người mà chú út quan tâm nhất là con, vì chỉ có con mới có liên hệ máu mủ với chú.”
Xin lỗi… không phải… làm phiền rồi…
Nhạc Thiên rất chột dạ, không dám nhúc nhích chút nào, chỉ có thể phối hợp cười khan một tiếng.
Hôm sau, Dư Diêu tỉnh dậy trong Thẩm trạch, người cứ mơ màng, thực ra kể từ sau khi quen biết với Thẩm Nhạc Thiên, là cuộc đời cô không có môt ngày nào sống trong tỉnh táo, dường như tất cả chỉ là một giấc mộng.
“Cốc cốc.” Cửa bị gõ, Dư Diêu vội nói: “Vào đi.”
Người gõ cửa chính là cô hầu, cứng rắn nói: “Dư tiểu thư, cô có thể đi rồi.”
Dư Diêu có cảm giác như mình là phạm nhân vừa mãn hạn tù được cảnh sát thả ra vậy, lập tức bò dậy, không đoái hoài đến bộ dáng ngổn ngang của mình, không nhiều lời đi theo người giúp việc ra ngoài, thậm chí cô còn không dám hỏi sao mình lại ở đâu, cũng không dám hỏi thăm Thẩm Nhạc Thiên, nhanh chóng ngồi lên chiếc xe mà cô hầu chuẩn bị cho mình, “bỏ trốn” khỏi Thẩm trạch.
Lúc Nhạc Thiên tỉnh dậy, nghe hệ thống báo lại cho cậu là nữ chính đã rời đi rồi, ngay cả mặt Thẩm Lập Hành cũng không được nhìn thì cậu không biết là nên vui hay buồn nữa, chỉ có thể sâu xa thở dài, “Quan hệ bằng tiền bạc đúng là không nhờ được mà.”
Đúng vậy, Dư Diêu là vị hôn thê mà cậu dùng tiền mua được.
Có trách thì phải trách hệ thống vừa mới đến đã cho điện giật cậu ngay làm cậu gấp quá, đành phải nhanh chóng giải quyết cách lấy tiền đập vào Dư Diêu để cô làm hôn thê mình, cứ cầm chắc thân phận bạn trai của Dư Diêu trước đã rồi tính sau.
Mà nói cũng tội cho Dư Diêu bị sắp xếp trong gia đình đúng tiêu chuẩn của nữ chính.
Cha là con bạc thiếu nợ, mẹ bệnh nặng nằm viện, trên đầu treo tấm hoành phi: Tui cần tiền.
Hôn nhân hợp đồng, quan hệ lãng mạn cỡ nào, đáng tiếc là Thẩm Nhạc Thiên không phải nam chính, chắc chắn phải chấp nhận vừa mất tiền vừa mất tình.
Chẳng qua là, Nhạc Thiên lại không phải Thẩm Nhạc Thiên, cậu hoàn toàn không thấy có gì lấn cấn trong lòng, mất tiền thì cũng là tiền của Thẩm gia, mất mặt cũng là mặt của Thẩm Nhạc Thiên.
Thẩm Nhạc Thiên bị cắm sừng liên quan gì đến cậu?
Nhưng bây giờ, có một chuyện tương đối nằm ngoài dự tính của Nhạc Thiên là sức hút giữa nam chính Thẩm Lập Hành và nữ chính Dư Diêu lại thấp hơn trong tưởng tượng của cậu.
Phải nói là rất thấp!
Nhớ năm đó cậu liều mạng cày lên hạng nam phụ, hận không thể móc tim ra dâng cho nữ chính, lại không sánh bằng một lần đi qua hành lang, vô tình chạm phải ý cười trong mắt nhau của nam chính và nữ chính, từ đó cậu đã hoàn toàn hết hi vọng.
Sức hút giữa nam chính và nữ chính là quy luật quan trọng nhất để vận chuyển các thế giới ngôn tình, bất kể thân phận cách biệt cỡ nào, trái tính trái nết ra sao, chỉ cần anh là nam chính, chị là nữ chính, thì hai người đó luôn có thể mơ mơ màng màng tiến tới bên nhau, tất cả mọi thứ còn lại của thế giới này chỉ là để làm nền.
Hai người họ là trời trăng rực sáng, còn nhân vật của Nhạc Thiên thì chẳng bằng cả sao xẹt.
Nhạc Thiên không khỏi hoài nghi, cuối cùng thì trong thế giới này, Thẩm Lập Hành có phải là ông chú Thẩm kề cận bên mình rồi cắm sừng cậu hay không?
Đối với câu hỏi đó, hệ thống cho ra đáp án như sau: “Tội phạm truy nã số 0, cậu có hiểu nhầm gì với hai chữ “trừng phạt” không? Nếu như có thể hoàn thành nhiệm vụ một cách dễ dàng như vậy, sao còn gọi là trừng phạt được? Ở đây không có cái gọi là sức hút của nam chính nữ chính, tất cả phụ thuộc hết vào cậu đấy, hay lắm cái tên dám phá liên minh.”