Bên trong chiếc hộp nhung màu đỏ đặt một viên kim cương quý giá lóe lên ánh sáng rực rỡ chói thẳng vào lòng người, độ sáng bóng tự nhiên đẹp hơn bất kỳ loại đá nào đã qua máy đánh bóng, giống như mối chân tình vượt qua khoảng cách giai cấp của công tử tập đoàn Thẩm thị – Thẩm Nhạc thiên và cô minh tinh tuyến ba – Dư Diêu, from báo giải trí Thiên Hoa.
Giống cái quần què… Nhạc Thiên nhìn chòng chọc vào viên kim cương màu xanh lá trên tay của nhân vật nam chính trong bức hình trên tờ báo, trong lòng điên cuồng rủa xả: tui biết là vợ tui ngoại tình, nhưng mà cũng đâu cần phải não tàn đến mức cái gì cũng xanh lá một màu thế đâu?
Còn nữa, để trong hộp nhung màu đỏ thật sự xấu dã man, đỏ phối với xanh lá, hợp cái cứt chó, đúng là thẩm mỹ não tàn.
Hệ thống lên tiếng: “Tội phạm truy nã số 0, xin xem lại tư tưởng của cậu, nhiều từ ngữ thô tục quá sẽ bị che đậy.” Nó nhấn mạnh sáu chữ “tội phạm truy nã số 0”, nhấn mạnh thân phận tội phạm của Nhạc Thiên ý muốn nhắc nhở cậu đừng có kiêu ngạo nữa.
Hệ thống lặp lại một cách chính xác: “Quần què, não tàn, cứt chó.”
Nhạc Thiên vỗ tay nói: “Nói hay lắm.”
“…” Hệ thống không nói gì, nó thật sự cảm thấy Nhạc Thiên lại thiếu điện.
Nhạc Thiên nhạy cảm nói: “Mày tính giật điện tao nữa hả? Dạo này tiền điện mắc lắm đó, coi chừng tao báo cáo mày lãng phí tài nguyên của liên minh.”
Hệ thống bình tĩnh nói: “Tôi không giật điện cậu, cậu cứ việc ăn chơi lười nhác đi, tới khi thế giới này kết thúc mà vẫn chưa hoàn thành nhiệm vụ thì chờ cho tinh thần bị lưu đày đi.”
Lần này đến phiên Nhạc Thiên không nói.
Là người trông giữ thế giới ngôn tình, Nhạc Thiên một đường đánh quái thăng cấp thẳng từ người qua đường A B C phấn khích chiến đấu đến hàng ngũ nam phụ, sau đó cậu đánh sập thế giới đầu tiên làm nam phụ.
Rồi lại làm sập liên tiếp mấy thế giới nữa, tạo ra một kỷ lục phá hoại mới, liên minh phát động cho hệ thống cao cấp nhất đuổi theo bắt Nhạc Thiên, qua chừng đâu bảy thế giới, mãi đến thế giới này mới bắt được “Thẩm” Nhạc Thiên đang thoải mái tận hưởng thân phận đại thiếu gia.
Hệ thống không phí lời với cậu, trực tiếp ra phán quyết xử phạt, phán cậu bắt đầu từ thế giới này trở đi phải hoàn thành nhiệm vụ: làm chồng (bạn trai) của nữ chính rồi đội nón xanh (sừng) của một nhân vật khác ưu tú hơn nam tính hơn, đến khi max hết các thế giới mà cậu đã làm vỡ mới thôi.
Nhạc Thiên tiêu dao tự tại làm đại thiếu gia hơn ba năm nay ở thế giới này thà chết không theo, sau đó hệ thống cũng không muốn để cậu chết, đầu tiên là giật điện cậu một hồi, rồi nói cho cậu biết là không làm tinh thần sẽ lập tức bị lưu đày.
Lưu đày tinh thần là một hình phạt hết sức tàn nhẫn, xách tinh thần ném vào hư không trống rỗng, đúng giờ kích thích để giữ cho tinh thần được tỉnh táo ở mức cao nhất, người thường chịu nhiều lắm là bảy ngày, còn loại tinh thần lực cấp B như Nhạc Thiên thì muốn phát rồ cũng chỉ mất đâu ba ngày.
Đáng sợ hơn phát điên nữa là phát điên trong trạng thái tỉnh táo.
Nhạc Thiên chỉ có thể cúi đầu chấp nhận.
“Chẳng phải là sắp đính hôn rồi sao?” Nhạc Thiên chỉ chỉ vào ảnh chụp chung của cậu và Dư Diêu trên báo, cậu và Dư Diêu đứng sóng vai, gương mặt của cậu được chụp rất sắc nét, mang gọng kính màu bạc hơi cúi đầu nhìn về phía Dư Diêu, khóe môi đọng ý cười khó nén, đường nét mờ ảo thanh tân như cảnh núi xa, Dư Diêu cúi đầu buông mặt, chỉ để lộ gò má dịu dàng mơ hồ, trông như một đôi bích nhân (1).
Nhạc Thiên thở dài: “Tao đẹp trai quá đi, góc chết như thế này mà còn phát ra được khí chất quý công tử nữa, đúng không hổ là tuyệt phẩm nhân gian mà.”
Hệ thống mặc kệ cậu, chỉ cảnh cáo: “Mau đi sắp xếp cho Thẩm Lập Hành tiếp xúc với Dư Diêu.”
Thẩm Lập Hành, là chú út (2) của Thẩm Nhạc Thiên, đồng thời cũng là người đàn ông ưu tú hơn Thẩm Nhạc Thiên về mọi mặt, là ứng cử viên hoàn mỹ cho cái nón xanh.
Nhạc Thiên lười biếng nói: “Gấp cái gì mà gấp, vừa mới đính hôn thôi mà, mối quan hệ vẫn còn chưa đủ ổn định, làm gì cũng phải có trình tự, tại mày cứ gấp gáp, nên qua tận bảy thế giới mà chả bắt nổi tao đấy.”
Hệ thống bị chọc vào vết sẹo cũ nén lại kích động muốn chích điện Nhạc Thiên, im lặng nhủ thầm: đừng nổi giận, giận quá sinh bệnh lại không có ai thay, nó là hệ thống cao quý, không so đo với con người.
Nhạc Thiên hoàn toàn không hay biết gì về bức bối trong lòng hệ thống quăng tờ báo đi, vui vẻ đi lên lầu tìm Thẩm Lập Hành.
Cửa thư phòng đang đóng, Nhạc Thiên không thèm gõ cứ đẩy cửa đi thẳng vào, không thấy Thẩm Lập Hành đâu, trên bàn chất đầy văn kiện và một tách cà phê chỉ còn phân nửa, Nhạc Thiên nhìn chằm chằm chừng nửa phút, ma xui quỷ khiến bước đến cầm tách cà phê lên.
Cái tách rất quý, thành tách rất mỏng, thân tách màu trắng sữa phát ra ánh men ngọc bóng loáng, miệng tách vẫn còn lưu lại dấu môi màu cà phê nhàn nhạt, Nhạc Thiên nhìn dấu môi đó đến ngẩn ngơ.
Đúng là đồ đáng ghét, sao mà Thẩm Lập Hành đến cả vân môi còn đẹp hơn của cậu nữa.
Thẩm Lập Hành là người mà hệ thống giám định hơn Thẩm Nhạc Thiên về mọi mặt, đẹp trai hơn cậu, giàu hơn cậu, chim to hơn cậu, bình bịch cũng tốt hơn cậu, thế giới ngôn tình lấy nữ chính làm đầu, oan ức ai chứ không thể oan ức nữ chính được.
“Nhạc Thiên?”
Trong lúc Nhạc Thiên đang cầm cái tách ngớ người ra, đột nhiên phía sau vang lên một giọng nói câu vô cùng quen thuộc, cậu ung dung xoay người lại, Thẩm Lập Hành vẫn còn mặc cái áo sơmi màu đen ban ngày mặc đi làm, chỉ là đã tháo cà vạt, tóc mái vuốt ngược ra sau rơi rớt vài sợi phủ trên vầng trán, trong anh tuấn lại mang theo đôi chút quý khí biếng nhác.
Dù rằng Nhạc Thiên đã ở chung với Thẩm Lập Hành ba năm rồi, nhưng mỗi giờ mỗi khắc vẫn bị kinh ngạc bởi Thẩm Lập Hành, đúng là đẹp con mẹ nó trai hơn ông đây nữa, cậu nở nụ cười ngoan ngoãn, giơ tách cà phê nghịch ngợm nháy mắt: “Chú út, thức đêm không sợ hói sao?”
“Đã giải quyết gần hết rồi,” Thẩm Lập Hành khẽ cười cười, bước tới tiếp nhận chiếc tách trong tay Nhạc Thiên hớp ngụm cà phê đã lạnh một cách rất tự nhiên, cởi cúc áo trên cùng của áo sơmi, có hơi mệt mỏi hỏi Thẩm Nhạc Thiên: “Chuyện đính hôn chuẩn bị tới đâu rồi?”
Nhạc Thiên không muốn nói chuyện đó với hắn, lảng tránh: “Đừng uống nhiều cà phê như vậy, lát nữa lại không ngủ được.”
Thẩm Lập Hành vẫn luôn rất cưng chiều đứa cháu này, lập tức để cà phê xuống, vươn tay xoa xoa đầu Thẩm Nhạc Thiên, “Đúng là đã lớn rồi, biết thương người.”
Nhạc Thiên cúi đầu ngoan ngoãn để cho Thẩm Lập Hành xoa tóc, ngoài đường cậu là đại thiếu quỷ súc , còn ở nhà thì là cháu trai nhỏ ngọt ngào, lừa Thẩm Lập Hành cưng cậu cưng không chịu nổi.
Lúc Nhạc Thiên bị hệ thống đuổi bắt bỏ chạy tới thế giới này thì thân phận này đã được mười tám tuổi, một tên não tàn tuyệt thế, đang yên đang lành lại không chịu làm đại thiếu gia nhà giàu, chạy ra ngoài đòi sống tự lập, Nhạc Thiên không phải não tàn, quyết đoán quay lại ôm chân Thẩm Lập Hành gọi papa.
Thật ra Thẩm Nhạc Thiên bỏ chạy là có lý do, Thẩm Nhạc Thiên hoàn toàn không phải là cháu ruột của Thẩm Lập Hành.
Chuyện nói ra cũng tương đối phức tạp, nói kiểu nào thì cũng nhắc lại mẹ và cha Thẩm Nhạc Thiên, chính là anh trai đã qua đời của Thẩm Lập Hành.
Thẩm Lập Hành nhỏ hơn cha Thẩm Nhạc Thiên chừng mười hai tuổi, hắn vừa sinh ra không bao lâu, ông nội bà nội Thẩm Nhạc Thiên đã rơi máy bay bỏ mình, nên Thẩm Lập Hành được cha của Thẩm Nhạc Thiên chăm sóc từ nhỏ, tình cảm của hai anh em không phải bình thường, nếu như để hắn biết Thẩm Nhạc Thiên dòng máu duy nhất mà anh trai hắn để lại là một cọng cỏ non xanh rì (3), hậu quả khó mà lường được.
Thẩm Nhạc Thiên sau khi trưởng thành đọc được chân tướng sự việc trong nhật ký của người mẹ ruột đã qua đời chỉ có thể lựa chọn bỏ chạy.
Mà tên tội phạm số 0 Nhạc Thiên lại quyết định hôm nay có rượu hôm nay say nhảy đầm trên dây thép, quấn lấy Thẩm Lập Hành làm nũng giả ngu tiếp tục làm đại thiếu gia, cậu nghĩ cùng lắm không được thì chết lại đổi thế giới khác, chỉ không ngờ là lại bị hệ thống đuổi kịp.
Lần này thật sự là tiến thối lưỡng nan, Nhạc Thiên có thể tưởng tượng ra thế giới này mình phải chịu khổ bao nhiêu rồi, kịch bản đại khái là cậu vừa mất thân phận quý công tử lại còn phải chịu Thẩm Lập Hành trồng cỏ trên đầu.
Đcm, quá lắm rồi nhé! Dựa vào cái gì chứ!
Thẩm Lập Hành chỉ xoa nhẹ đầu chó Nhạc Thiên rồi buông tay, dịu giọng nói với Nhạc Thiên: “Mau đi ngủ đi, chuyện đính hôn không cần phải bận tâm, chú út lo cho con.”
…chữ “lo” nặng nề đâm thủng con tim Nhạc Thiên, cậu buồn buồn “vâng” một tiếng, vô cùng ủ rũ đi ra ngoài, ra tới cửa lại quay đầu đáng thương nhìn Thẩm Lập Hành.
Thẩm Nhạc Thiên có một đôi mắt cún con rũ xuống, con ngươi vừa đen vừa long lanh, đeo mắt kính không làm cậu có vẻ trưởng thành hơn, mà như một cậu học sinh cấp ba, khoe ưu thế đáng yêu trời sinh của mình.
Thẩm Lập Hành bị cậu nhìn chăm chú dịu dàng hỏi: “Sao thế?”
“Chú út…” Nhạc Thiên buồn bực dỗi hờn, tủi thân nói, “Con không muốn chuyển ra ngoài.”
Thẩm Lập Hành sửng sốt, bật cười: “Ai bảo con phải chuyển ra ngoài?”
Nhạc Thiên ngẩng đầu, giả bộ kinh ngạc nói: “Con kết hôn rồi vẫn được ở nhà sao?”
“Đã gọi là nhà, sao con phải đi chứ?” Thẩm Lập Hành cười đến rất dịu dàng, “Đừng nghĩ nhiều, không còn sớm nữa đâu mau đi ngủ đi.”
Nhạc Thiên cảm động ngoan ngoãn nói tạm biệt với Thẩm Lập Hành, trong đầu đắc ý nói với hệ thống: “Hì hì, quả nhiên là chú không nỡ bỏ bé sweetheart đáng yêu này mà.”
Hệ thống im lặng, nó muốn ói, nhưng mà nó không thể.
Nhạc Thiên: “Tao đã phải nhịn đau để tạo cơ hội khách quan cho Dư Diêu cắm sừng tao rồi đó, đúng là một người chấp hành hoàn mỹ mà.”
Hệ thống nhịn tức dỗ cậu: “Để hoàn thành nhiệm vụ, thì phải chấp nhận hi sinh thôi.”
Nhạc Thiên hưng phấn nói: “Để bồi thường cho mình, tao quyết định tối hôm nay đi club tìm mấy chị gái xinh đẹp chơi!”
Hệ thống: …không biết nói gì.
Thật ra trước khi Nhạc Thiên bị hệ thống đuổi đến, hình tượng của trong thế giới này là đại thiếu gia phong lưu, hệ thống bắt được cậu rồi, cậu đành phải biến thành lãng tử “thu tâm” quay đầu sau khi gặp gỡ nữ chính Dư Diêu.
Nhạc Thiên nhảy tung tăng xuống gara xe, dù đã hơn hai mươi nhưng tính cậu vẫn rất trẻ con, vẫn cứ là một đại thiếu gia vô âu vô lo, gặp ai cũng tươi cười rạng rỡ như hoa đào mới nở, từ người làm đến vệ sĩ của Thẩm gia ai cũng thích vị Thẩm công tử xinh đẹp hào phóng thích cười này.
Một hàng xe hơi bản limited sang trọng sắp một hàng dài ngay ngắn nhìn không thấy cuối trong gara, “Hôm nay chọn cục cưng nào đây…” Nhạc Thiên xoa cằm chọn xe, “Ây, thật là một phiền não ngọt ngào.”
“Chiếc thứ ba bên tay phải của cậu không tệ.” Hệ thống sâu xa nói.
Là một chiếc Aston Martin màu xanh sẫm.
Nhạc Thiên vô cùng khẳng định hệ thống chính là kẻ đáng ghét đã cố tình chuẩn bị viên kim cương màu xanh lục.
Nhạc Thiên không thèm để ý tới hệ thống, chọn một chiếc siêu xe màu đỏ rực, rất hợp với tính cách khoa trương của cậu.
Chiếc xe thể thao khởi động, động cơ phát ra âm thanh cắt ngang qua bầu trời đêm, Thẩm Lập Hành vừa mới cởi áo sơmi, nghe thấy tiếng thì cài cúc lại đi ra ngoài ban công, trông thấy đuôi xe màu đỏ rực hóa thành một ánh chớp rời khỏi cổng, hắn chống tay lên cột đá ngoài ban công, bóng người cao lớn phủ xuống như một tấm lưới lớn, thấp giọng lầm bầm: “Đã sắp đính hôn rồi mà vẫn không biết giữ mình.”
Night club “Lam Nguyệt” là động đốt tiền lớn nhất cao cấp nhất trong thành phố, hội viên có quyền riêng tư rất cao, rất nhiều người mẫu hay minh tinh nhỏ đến đây để săn tìm con mồi, đám “con mồi” cũng vui vẻ xuất tiền tìm thú vui.
Nhạc Thiên vốn là cậu ấm nổi danh, dạo gần đây lại lên báo giải trí, vừa đến nơi đã thu hút rất nhiều sự chú ý.
Cậu cao lãnh ngồi ở quầy bar gọi một ly nước đá đỡ trán ra vẻ, ngón tay thon dài đặt trên miệng lý, cười như không cười với tất cả những người phóng điện về phía mình.
“Nói thật chứ, tao đẹp trai như vầy, muốn làm cho Dư Diêu thay lòng đổi dạ cắm sừng tao thì hơi bị khó đấy.” Nhạc Thiên tự tâng bốc mình với hệ thống.
Hệ thống: “À, cậu quay đầu nhìn đằng sau thử.”
Nhạc Thiên theo lời nó hờ hững quay đầu lại, biểu cảm thờ ơ trên mặt lập tức nứt ra, đờ phắc, cái thằng đang ôm Dư Diêu là ai hả? Đẹp trai không bằng một phần vạn cậu!
__
(1) bích nhân: nguyên văn 基霸, nôm na là người làm từ ngọc bích, ý là muốn khen người đẹp như ngọc bích.
(2) Thẩm Lập Hành là em của cha Thẩm Nhạc Thiên, đúng ra thì phải gọi là chú, nhưng trong raw lại để là 小伯父 nghĩa là “tiểu bá phụ”, dịch từng chữ thì là bác nhỏ (?), tui thấy edit là “bác út” thì sai sai, nên để là “chú út”.
(3) bên Trung thì có người yêu ngoại tình là gọi đội “nón xanh”, hay còn nói là “đầu xanh cỏ”, “trên đầu mọc đầy cỏ”… nên gọi cọng cỏ non ở đây là chỉ mẹ Thẩm Nhạc Thiên ngoại tình rồi có con ở ngoài nên Thẩm Nhạc Thiên là cọng cỏ non = bằng chứng ngoại tình.