Sáng hôm sau tôi dậy từ 4h30 và chạy bộ quanh hồ Xuân Hương, đó chính là thói quen của tôi, sáng nào cũng dậy sớm và luyện tập, vì thường xuyên luyện tập nên cơ thể tôi rất săn chắc, tôi rất tự hào về cơ thể của mình. Chạy trong khí trời lạnh lạnh của Đà Lạt thật là sảng khoái, nó mang đến cho tôi một cảm giác khoan khoái lạ thường, dù đây không phải lần đầu tiên tôi đến đây và chạy bộ trong khí trời nơi đây nhưng mỗi lần như vậy tôi đều thấy thích thú như lần đầu. Sau khi tôi chạy xong cũng đã là 6h sáng, tôi về khách sạn tắm rửa thay đồ sau đó liền xuống phòng ăn của khách sạn ăn buffet sáng. Dường như tôi là người đầu tiên trong lớp tiến vào phòng ăn thì phải, trong phòng ăn tôi thấy mới có một vài người khách đi qua đi lại thôi cũng không nhiều người. Tôi đi lấy một chiếc dĩa và đi gắp một ít thức ăn. Phải công nhận buffet sáng ở khách sạn này thật phong phú, có rất nhiều món, tôi đếm sơ sơ thì chí ít phải 80 món.
Đi lòng vòng một hồi tôi cũng có đã lấy đủ thức ăn nên bắt đầu tìm một chỗ để ngồi, thì lúc ấy tôi thấy một bóng người quen thuộc, đang ngồi nhâm nhi bữa sáng. Các bạn có thể đoán ra người đó là ai không, tôi nghĩ các bạn cũng đoán được phần nào rồi đúng không. Phải người đó chính là Kiều Phương, hôm nay cô ấy mặc một bộ đồ khá là cá tính, mang theo một nét gì đấy trẻ trung và mạnh mẽ. Tôi lúc ấy đứng nhìn một hồi thì hơi lưỡng lự không biết có nên tiến tới ngồi cùng ăn với cô ấy hay tìm chiếc bàn khác. Được một hồi thì tôi cũng quyết định tiến tới ngồi gần cô ấy, dù sao thì hiện giờ cũng chưa ai tới cả. Chờ bọn họ xuống ăn sáng chắc tôi và Phương đã ăn sáng xong. Tôi tiến tới chỗ bàn cô ấy đang ngồi mà đặt đồ ăn xuống, tuy hơi hồi hộp vì dù sao đây cũng là lần đầu tiên tôi tự động tiến đến bắt chuyện với một người con gái, quan trọng là đây là người con gái trong lòng tôi. Tôi cố gắng tự nhiên hết sức có thể mà ngồi xuống vị trí đối diện của cô ấy. Nhưng có vẻ là cô ấy không để ý tới tôi, cô ấy đang nhìn ra ngoài của kính và suy tư một chuyện gì đấy rất xuất thần nên không hề để ý đến mọi thứ xung quanh.
Lúc này tôi đang có cơ hội ngắm trực diện của Kiều Phương, thực sự mà nói cô ấy rất đẹp, mọi thứ đều có vẻ hoàn hảo. Chiếc cổ thon dài trắng nõn và xương quai xanh nổi lên quyến rũ, lại làm tôn lên thêm vẻ đẹp của Phương, nhìn tới đây tôi lại nhớ tới hình ảnh tối ngày hôm qua tôi liên tưởng lại xuất hiện trong đầu khiến mặt tôi có vẻ như hơi đỏ lên, tôi nghĩ như thế. Nhận ra là mình liên tưởng hơi có phần bậy nên tôi liền cuối mặt xuống nhìn dĩa thức ăn trên bàn để bình tâm lại sau đó liền chủ động bắt chuyện với Kiều Phương, dù sao đã chủ động ngồi ăn cùng rồi thì cũng nên chủ động nói chuyện chứ nếu không chẳng phải tôi lại là một thằng nhát gái hay sao. Nghĩ thế tôi liền mở miệng cất tiếng hỏi:
"Sáng nay cậu dậy sớm thế mới 6h30 thôi mà?"
Nghe thấy có tiếng nói phát ra đối diện mình, Kiều Phương có vẻ như hơi giật mình, ngẩng đầu lên nhìn thấy là tôi cô ấy liền tươi cười, nụ cười cô ấy như đang tỏa nắng vậy khiến cho tim tôi tự nhiên đập mạnh gấp mấy chục lần, hiện tại tôi thậm chí có thể nghe rõ tiếng nó đập, thật là một cảm giác kì lạ. Cô ấy sau khi cười thì cất giọng nói: