Chuyện diễn ra vào mùa hè năm tôi học lớp 7, tôi theo ông về lại một làng quê hẻo lánh ở Gia Lai, nơi mà ông tôi từng sống trước khi đi xuống thành phố để ở cùng với tôi.
À có lẽ tôi còn chưa nhắc tới, thành phố mà tôi và ông đang sinh sống chính là một thành phố biển xinh đẹp và yên bình bậc nhất Việt Nam, đó là thành phố Quy Nhơn, tỉnh Bình Định.
Quay lại chuyện chính, mùa hè năm ấy tôi cùng ông lại quay về nơi làng quê miền núi hẻo lánh này. Chính xác là hè năm nào tôi cũng được ông dẫn về lại nơi này. Tuy rằng xuống thành phố ông phải làm đạo sĩ đi đây đi đó khắp nơi làm việc. Nhưng ở trên này ông lại có một cửa hàng làm quan tài và vàng mã nhỏ. Cứ tới hè thì ông cháu tôi mới mở lại cửa hàng quan tài này mà kinh doanh, tuy vậy nhưng không biết tại sao mỗi lần tôi và ông tôi mở lại cửa hàng thì lại có khách tới mua quan tài, điều này làm tôi và ông tôi thật sự không biết nên vui hay nên buồn. Bởi vì có khách tới mua quan tài thì đồng nghĩa là có n·gười c·hết mà khi có n·gười c·hết thì ông cháu tôi mới làm ăn phát đạt được ở tiệm quan tài này và chính điều đó mới làm ông và tôi thật sự không biết nên vui hay nên buồn. Mà kì lạ ở chỗ mỗi năm khi ông và tôi lên đây mới mở được một ngày thì ngày hôm sau liền có khách, thật là kì lạ. Chắc là ông nội tôi ở đây rất có danh tiếng ở vùng này chăng, tôi đã luôn an ủi mình như vậy. Nói chung là như thế đấy, việc làm ăn của tiệm quan tài của ông cháu tôi thật sự không đến nỗi nào.