Vi Quang

Chương 9: Sắp xếp



Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: LZ

——————————

Chương 9: Sắp xếp

Cảnh Viên vẫn luôn cảm thấy mình là người cực kỳ giỏi về mặt quản lý cảm xúc, ít nhất nàng chưa bao giờ thất lễ trước mặt ai. Giáo dục từ nhỏ cũng làm cho nàng có thể nhẫn nại hơn người thường, mới vừa mất đi người nọ được nửa năm, nàng không thể thấy bất cứ thứ gì có liên quan đến cô ấy; cha mẹ nàng đem cất đi tất cả đồ vật trong nhà về hồi ức của các cô, sợ nàng tức cảnh sinh tình, nhưng vẫn sẽ có bỏ sót, dù sao người nọ đã thẩm thấu vào xương máu của nàng, toàn bộ tiến vào cuộc sống của nàng. Thỉnh thoảng cầm đồ vật hoặc mở cửa, nàng đều như thể có thể nghe được tiếng của người nọ, cho dù là như thế, nàng cũng chưa từng khóc một lần trước mặt cha mẹ.

Nàng còn tưởng rằng đời này mình sẽ như vậy, sẽ không thất lễ trước mặt ai, khóc lóc thảm thiết, sẽ không có bất kỳ cảm xúc lên lên xuống xuống nào.

Thì ra không phải, nàng đã đánh giá cao bản thân, Cố Khả Hinh nói không sai, là con người thì sẽ có thất tình lục dục.

Nàng là con người, một con người bình thường.

Cảnh Viên cúi đầu kéo mép tờ giấy, tờ giấy bị nàng vò đến biến dạng, cuộn thành một cục, Cố Khả Hinh hỏi: "Còn muốn khóc không?"

Cô nói xong không chút keo kiệt dang hai tay ra: "Có thể cho cô mượn ôm."

Cảnh Viên giương mắt, Cố Khả Hinh còn mặc váy ngắn tay màu vàng nhạt, thiết kế bình thường, là loại váy bình thường nhất trên đường. Váy bó sát người càng làm nổi bật hình dáng ngực của cô; kiểu thắt lưng, eo thon thả; váy dài đến đầu gối lộ ra bắp chân thon dài thẳng tắp, không mang vớ lót, da thịt trắng nõn, nhẵn nhụi, trên chân còn đi một đôi giày đế bằng.

Chiếc váy bình thường như vậy mặc ở trên người Cố Khả Hinh ngược lại không còn bình thường. Bản thân cô giống như là món quà đắt tiền bày ra trong tủ kính chỉ để thưởng thức, ngay cả hộp đóng gói bình thường bao lấy cô cũng trở nên quý giá vô cùng, khiến người ta không dám nhúng tay vào.

Cảnh Viên im lặng.

Cố Khả Hinh bên cạnh tư thái nhã nhặn, hai tay mở ra, chờ được người ôm. Khuôn mặt cô cười nhạt, mặt mày cất giấu vô số dịu dàng, cứ như vậy nhàn nhạt nhìn nàng, liền cho nàng một loại ảo giác tình thâm kiều diễm.

Cảnh Viên cắn môi, ép buộc Cố Khả Hinh mang đến cho nàng cảm giác mê hoặc lùi về phía sau một chút, hoàn toàn kéo dài khoảng cách với nàng, Cố Khả Hinh bật cười: "Cô sợ tôi à?"

Cảnh Viên lắc đầu: "Không có."

Nàng nói xong cúi đầu nói: "Cô Cố đối với tất cả mọi người đều tốt như vậy sao?"

Tựa hồ từ khi quen biết tới nay, cô đối với bất kỳ ai cũng ôn hòa hữu lễ như thế, ngay cả trong công việc cũng khen cô không dứt miệng, nhắc tới là khen. Ở đoàn làm phim gần ba ngày, nàng chưa từng ở trong miệng bất kỳ ai nghe được lời nói không tốt về Cố Khả Hinh.

Cô giống như là đại diện cho sự hoàn hảo, bất kỳ từ ngữ ca ngợi nào dán lên người cô cũng không quá đáng. Cảnh Viên lại lần nữa hoài nghi người đêm đó nhìn thấy có phải Cố Khả Hinh hay không, có lẽ, người uống say, là nàng?

Cảnh Viên hoảng hốt, Cố Khả Hinh vẫn cười nhạt: "Đương nhiên không phải tốt với tất cả mọi người." Khóe miệng cô mỉm cười, lông mày dài như xa, hai mắt lấp lánh: "Tôi chỉ tốt với một số người."

Một số người.

Người nào?

Lời này cũng không có cách nào tiếp.

Cảnh Viên hoàn hồn, còn chưa mở miệng đã bị gõ cửa: "Khả Hinh."

Là Tô Anh, cô ấy nói: "Đạo diễn Kỳ tìm hai người."

Cố Khả Hinh đứng dậy nói với Cảnh Viên: "Nếu còn muốn yên tĩnh một mình, tôi giúp cô nói với đạo diễn Kỳ một tiếng."

Cảnh Viên nắm chặt khăn giấy cũng đứng dậy theo, nàng nhàn nhạt nói: "Không cần."

Cố Khả Hinh gật đầu đi về phía trước, Cảnh Viên ở phía sau cô nghẹn ngào: "Cô Cố."

Âm thanh rất thấp, thanh thúy như âm phù gõ ở trong lòng tự động chuyển đổi thành âm nhạc, Cố Khả Hinh đứng thẳng tắp, người phía sau thấp giọng nói: " Cảm ơn cô."

Cố Khả Hinh cười, ánh mắt lạnh nhạt: "Đừng khách sáo."

Cô quay đầu, ánh mắt dịu dàng: "Chúng ta là cộng sự."

Cảnh Viên lần đầu tiên cảm nhận được sự ấm áp đến từ một người xa lạ, nàng có chút không quen, theo bản năng muốn trốn tránh. Cố Khả Hinh không cho nàng thời gian suy nghĩ lung tung, dẫn nàng ra khỏi phòng nghỉ.

Kỳ Liên qua cảnh quay vừa rồi đã hoàn toàn thay đổi cái nhìn về Cảnh Viên, thái độ cũng khá hơn không ít, chỉ thiếu hỏi han ân cần, sau khi ông ta nói xong còn cố ý hỏi hai người: "Cảm thấy thế nào?"

Cảnh Viên tự biết mình không hiểu rõ về diễn xuất và nhân vật như Cố Khả Hinh, nàng cũng vô thức nhìn về phía Cố Khả Hinh, Cố Khả Hinh nhận ra ánh mắt của nàng thì buồn cười nói: "Cô cảm thấy thế nào?"

"Có thể thử trước." Cảnh Viên nói: "Chắc là không vấn đề."

Cố Khả Hinh ngầm đồng ý, giọng điệu rất dung túng: "Được, theo cô."

Bầu không khí giữa hai người có chuyển biến diệu kỳ, Kỳ Liên là đạo diễn, nhìn thấu bầu không khí nhỏ bé kia không thể dễ dàng hơn, nhưng lần này ông lại không nói nhiều. Cố Khả Hinh và Cảnh Viên trong phim vốn đã đóng vai một đôi bạn có quan hệ tình cảm chưa rõ ràng, nếu trong thực tế có chút mờ ám như vậy thì càng tốt, điều đó sẽ giúp người xem cảm nhận được cảm giác CP. Trước đây, không ít đạo diễn để tăng độ ăn ý và cảm giác CP giữa hai nhân vật chính, thậm chí còn cho họ ở chung với nhau một tháng hay hơn, nhưng giờ tình huống như vậy ngày càng ít đi. Tuy nhiên, mọi người vẫn không ngừng tìm ra những cách khác để tăng cường cảm giác CP giữa các nhân vật chính. Còn với MV của ông, mặc dù không cố gắng tạo ra cảm giác CP yêu đương rõ ràng, nhưng nếu có thì càng tốt.

Còn nữa —— ông ta vẫn hy vọng cảnh hôn ngày mai Cảnh Viên có thể tự mình diễn. Qua cảnh hôm nay Kỳ Liên đã có ánh nhìn mới đối với Cảnh Viên, nếu như ngày mai cảnh hôn Cảnh Viên có thể tự mình lên, hiệu quả khẳng định rất bùng nổ!

Ông ta có dự cảm, hơn nữa gấp đến chờ không nổi muốn chứng kiến dự cảm này.

Kỳ Liên tính toán trong lòng, ngay cả nhìn máy theo dõi cũng vẻ mặt ôn hòa, hoàn toàn không giống bộ dạng xoi mói bình thường. Giám chế đi tới bên cạnh liền bị ông ta giữ chặt ngồi trước máy theo dõi: "Thế nào? Có cảm giác CP không?"

Trong ống kính Cảnh Viên ngồi ở bên giường, Cố Khả Hinh ngồi ở bên cạnh nàng. Hai người rất im lặng, đàn dương cầm đã được nâng ra ngoài, căn phòng trông rất trống trải, khóe môi Cố Khả Hinh mấp máy nhiều lần, nhưng không lên tiếng, cô chỉ hơi nghiêng đầu, ánh mắt dừng ở ngón tay Cảnh Viên.

Ánh mắt thương tiếc cùng đau lòng

Ống kính kéo gần lại, ánh mắt Cố Khả Hinh thay đổi nhìn không sót gì, giám chế cười cười: "Cũng không tệ lắm."

"Chứ còn gì nữa." Kỳ Liên vẻ mặt tự hào: "Người tôi chọn mà lị."

Ông ta nói xong lại nói: "Đúng rồi, buổi tối Tống Khê nói tới xem một chút, còn tới không?"

MV lần này chính là vì kết hợp với ca khúc mới của Tống Khê, cô ấy quyết định đêm nay tới xem tiến độ và hiệu quả. Nhưng người kia lại bận rộn, không thấy bóng dáng thì nói gì cũng không tính, giám chế nói: "Nói sau đi, không nhất định sẽ đến."

Kỳ Liên gật đầu, lại đặt ánh mắt trên màn hình.

Hai cảnh quay tiếp theo vì phải thay đổi góc máy mà NG mấy lần, nhưng sự ăn ý giữa Cố Khả Hinh và Cảnh Viên ngày càng tốt hơn, phối hợp cũng càng lúc càng ăn khớp. Kỳ Liên nhìn màn hình nghĩ thầm: Hai người này, nếu nói về diễn xuất thì có diễn xuất, về sự ăn ý thì có sự ăn ý, về cảm giác CP thì cũng có, nếu họ có thể hợp tác trong một bộ phim truyền hình hoàn hảo, tỷ suất người xem chắc chắn sẽ bùng nổ!

Ông ta sờ sờ cằm, càng nghĩ càng cảm thấy khả thi.

Sau hai cảnh quay, việc ghi hình đã kết thúc, sớm hơn rất nhiều so với dự tính. Dù sao thì Kỳ Liên cũng đã chuẩn bị dành toàn bộ thời gian cho cảnh quay khi Văn Bắc mất kiểm soát, ai ngờ chỉ quay một lần là xong. Sau khi kết thúc, ông nói với Cố Khả Hinh: "Kết thúc sớm, các cô có thể đi dạo xung quanh."

Gần phim trường có rất nhiều điểm du lịch, mỗi năm vào kỳ nghỉ đông và nghỉ hè sẽ có không ít người đến đây tham quan. Cố Khả Hinh ở nơi này hơn bốn năm, thật ra cô đã tham quan hầu hết các điểm du lịch, cũng chẳng mấy hứng thú. Nhưng vì Kỳ Liên nói như vậy, cô vẫn đáp: "Được, tôi sẽ hỏi Cảnh Viên xem có muốn cùng đi không."

Kỳ Liên nghe vậy cười: "Phía cổng Đông có một cái hồ ước nguyện khá thú vị, nếu các cô có hứng thú thì có thể đi xem thử."

Hồ ước nguyện thường gắn liền với những câu chuyện về tình yêu, những si nam oán nữ, tình yêu sẽ mang đến một ý nghĩa khác cho một cái hồ bình thường. Thường thì khi dẫn bạn bè đến hồ ước nguyện để cầu nguyện, ít nhiều cũng sẽ có chút ý tứ như vậy. Người thông minh không cần phải nói rõ, Cố Khả Hinh hiểu ý của Kỳ Liên, cô mỉm cười nói: "Cảm ơn đạo diễn Kỳ, tôi sẽ nói với Cảnh Viên."

Kỳ Liên xua tay: "Đi tẩy trang đi."

Cảnh Viên trong phòng trang điểm vừa mới thay đồ của mình, đang ngồi trước bàn trang điểm tẩy trang, chị Vân thấy Cố Khả Hinh vào cửa chào hỏi: "Khả Hinh."

Cố Khả Hinh cười nhạt đi tới bên cạnh nàng, vừa cúi đầu liền nhìn thấy ngũ quan tinh xảo của Cảnh Viên, nàng hơi gầy, khung xương nhỏ, khắp nơi lộ ra tỉ mỉ, lại bởi vì khí chất trong trẻo lạnh lùng mà như mỹ nhân cổ điển từ trong tranh bước ra, Cố Khả Hinh thưởng thức vài giây nói: "Cảnh Viên, lát nữa có việc gì không?"

Cảnh Viên mở mắt ra, đôi mắt đẹp trong trẻo, nàng trả lời: "Không có việc gì, là muốn đối diễn sao?"

Trong đầu toàn là kịch bản.

Cố Khả Hinh bật cười: "Không phải, đạo diễn Kỳ nói là hiếm khi kết thúc quay sớm như vậy, bảo chúng ta đi dạo quanh đây. Nếu cô rảnh thì chúng ta cùng đi dạo."

Cô nói xong không đợi Cảnh Viên đáp lời: "Nhân tiện thảo luận về cảnh quay ngày mai."

Một câu nói liền chặn kín lời từ chối của Cảnh Viên, cách của Cố Khả Hinh đối với đứa bé ngoan này chính là thảo luận kịch bản làm việc, quả nhiên, Cảnh Viên im lặng vài giây, chần chờ nói: "Được rồi."

Về tình về lý Cố Khả Hinh sau khi vào đoàn phim giúp nàng rất nhiều, coi như là để bày tỏ lòng cảm ơn, mời cô ăn một bữa tối vậy, Cảnh Viên đã nghĩ vậy trong khi Cố Khả Hinh vào phòng thay đồ.

Lúc bước ra Cảnh Viên đang ngồi trên sô pha tay lướt qua điện thoại, đầu hơi cúi xuống, lông mi khẽ rũ. Nếu ai tình cờ ngẩng lên nhìn, sẽ thấy được góc nghiêng của nàng, đường nét mượt mà, tinh xảo như một tác phẩm điêu khắc của nghệ thuật gia, không chút khiếm khuyết. Ngay cả ánh sáng mặt trời chiếu lên đầu mũi nàng cũng vừa vặn, thêm ánh hoàng hôn chiếu bên cạnh nàng, tạo thêm một lớp ánh sáng dịu dàng. Cảnh Viên trong khoảnh khắc này, là hình ảnh mà Cố Khả Hinh chưa từng thấy trước đây. Cô đứng yên tại chỗ, ánh mắt sâu lắng.

Chị Vân cười nói: "Khả Hinh, tẩy trang thôi."

Cố Khả Hinh nghiêng đầu, nói: "Chị Vân, chị đứng lâu như vậy khẳng định mệt rồi, để em tự làm."

"Không mệt không mệt." Chị Vân đứng cả một ngày, thật ra rất mệt, nhưng Cố Khả Hinh vừa nói như thế, chị ấy lại cảm thấy được săn sóc, vô cùng ấm lòng, ngay cả động tác cũng nhanh nhẹn: "Không mệt chút nào, trang điểm cho mọi người, nhẹ nhàng mà."

Cố Khả Hinh cười nhạt, vừa mới ngồi xuống, chuông điện thoại của cô reo lên, tiếng nhạc trong hoàn cảnh yên tĩnh vô cùng chói tai, Cố Khả Hinh đưa tay lấy từ trong túi xách ra, nhìn thấy tên trên màn hình dừng lại hai giây, tiếp lời: "Chị Mạc."

Mạc Ly nói rất nhanh, vẫn mạnh mẽ vang dội: "Khả Hinh à, mấy giờ tối kết thúc quay phim?"

Cố Khả Hinh nhìn đồng hồ: "Đã xong rồi."

"Sớm vậy sao?" Bên kia nói thầm một tiếng, sau đó nói: "Vậy vừa vặn, tám giờ tối em đến quán trà nhỏ gặp Cận Kỳ."

Ánh mắt Cố Khả Hinh xuyên thấu qua gương trước mặt nhìn về phía người ngồi trên sô pha, Cảnh Viên nghe được tiếng nhạc của cô ngẩng đầu, đang nhìn lại, trên mặt không có biểu cảm gì, vẫn quạnh quẽ như cũ, cô nhìn Cảnh Viên trong gương vài giây, đồng ý: "Được ạ."

Mạc Ly lại nói: "Hai đứa ăn cơm xong." Chị ấy dừng một chút, làm như hạ quyết định, nói: "Em cùng cô ấy đi khách sạn."

Vẻ mặt Cố Khả Hinh ngơ ngẩn trong hai giây, cằm căng thẳng. Cô nháy mắt mấy cái, rất nhanh người trong gương khôi phục như thường, không đợi Mạc Ly mở miệng nữa, Cố Khả Hinh thỏa hiệp: "Vâng."

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Viên: Cô Cố đi đâu vậy?

Cố Khả Hinh: Đến khách sạn.

Cảnh Viên: Đến khách sạn làm gì?

Cố Khả Hinh: Thuê phòng.

Cảnh Viên: Thuê phòng làm gì?

Cố Khả Hinh: "Chơi" em.

Cảnh Viên:...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.