Vi Quang

Chương 10: Nhấn like



Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: LZ

——————————

Chương 10: Nhấn like

Cúp điện thoại Cố Khả Hinh từ trong gương nhìn Cảnh Viên, quay đầu, mặt mang áy náy: "Thật ngại quá, tôi có một người bạn tới thăm, lát nữa tôi phải cùng cô ấy ăn cơm tối."

Cảnh Viên không hiểu sao thở phào nhẹ nhõm, nàng gật đầu: "Được."

Thật ra nàng không phải là người hay nói, một mình đi ra ngoài khó tránh khỏi phải nói chuyện phiếm, nàng vừa mới ngồi trên sô pha dùng điện thoại tìm kiếm đề tài nên nói chuyện với bạn bè như thế nào, đủ loại đáp án, nàng hoa mắt cũng không chọn được mấy cái thích hợp. Nàng tin tưởng dựa vào tính cách của Cố Khả Hinh, nàng hẳn là nói cái gì cũng có thể nói tiếp, nhưng nàng vẫn cảm thấy nên tập trước, dù sao —— dù sao đây cũng là lần đầu tiên nàng muốn kết bạn sau nhiều năm như vậy.

Cho dù là giao tiếp hời hợt.

Cho nên nàng muốn luyện tập trước, nhưng những câu trả lời trên mạng này đều quá lộn xộn, nàng không biết nên chọn cái gì. Ngay lúc đang khó xử lại nghe Cố Khả Hinh nói như vậy, trái tim treo lơ lửng của Cảnh Viên thả vào trong bụng, đột nhiên cảm thấy thở phào nhẹ nhõm.

Cố Khả Hinh không để Cảnh Viên đợi mình, bảo nàng có thể đi trước. Vì không có việc gì làm, cô bảo trợ lý dẫn Cảnh Viên đi tham quan xung quanh, còn giới thiệu cho nàng rất nhiều địa điểm quanh đây. Cảnh Viên là người không thích ra ngoài một mình, nhưng vẫn rất nghiêm túc lắng nghe. Cố Khả Hinh vừa nói vừa nhìn nàng qua gương. Cảnh Viên hơi nghiêng người dựa vào ghế sô pha, tư thế không thật sự thoải mái, nhưng cũng không phải tư thế ngồi thẳng như bình thường, có chút gì đó thư giãn. Nàng nghe người khác nói với sắc mặt rất nghiêm túc, biểu cảm lại nghiêm túc, rất có nề nếp, quả thật là một em bé ngoan ngoãn. Cố Khả Hinh ánh mắt tràn đầy ý cười: "Cũng không có gì đặc biệt, nếu cô thực sự cảm thấy chán thì có thể nhắn tin cho tôi."

Cảnh Viên đương nhiên không thể nào phiền cô, đừng nói hiện tại cô có bạn bè đến thăm, chính là bình thường nàng cũng không thể nào chủ động gửi tin nhắn cho Cố Khả Hinh. Nhưng trong trường hợp nàng và Cố Khả Hinh cũng học được một chút, lập tức đứng dậy, gật đầu nói: "Được, vậy cô Cố, tôi đi trước."

Cố Khả Hinh mím môi cười: "Ừ."

Cảnh Viên ra khỏi phòng trang điểm, Diệp Từ Tịch vội đuổi theo, hỏi: "Cô Cảnh, đưa cô về phòng sao?"

Quỹ đạo cuộc sống của nàng nói trắng ra là đơn giản, bình thường không có cảnh quay thì sẽ không bước chân ra khỏi nhà, liền làm ổ ở trong chung cư, có cảnh quay cũng hơn phân nửa đều ở trong đoàn phim, quay xong liền quay về khách sạn, hoàn toàn không có không gian giải trí. Diệp Từ Tịch đi theo bên cạnh nàng sắp ba tháng, còn chưa từng thấy có ngày nào Cảnh Viên tâm huyết dâng trào đi ra ngoài dạo chơi.

Cảnh Viên vốn định trở về, nói đến bên miệng nàng dừng một chút, nghiêng đầu nói: "Hoa lần trước bảo cô đặt, đã đặt xong chưa?"

Diệp Từ Tịch vội nói: "Đặt xong rồi."

Cảnh Viên gật đầu: "Đi lấy hoa đi."

Diệp Từ Tịch kêu một tiếng rồi đưa Cảnh Viên lên xe.

Không gian xe bảo mẫu rất lớn, cửa kính bốn phía đều dán màng đen, từ bên ngoài không nhìn thấy bên trong, ngược lại từ bên trong mơ hồ có thể nhìn thấy phong cảnh bên ngoài.

Tới gần tháng mười thời tiết đột nhiên lạnh giá,ở hai bên đường lá trên cây đã bắt đầu khô héo,thỉnh thoảng rơi xuống, bay ở bên cửa sổ xe. Cảnh Viên nghiêng đầu nhìn cửa sổ, suy nghĩ một hồi vẫn là hạ kính xuống một chút, không khí lạnh lẽo thổi quét vào, nàng sặc đến hắt xì một cái.

Trời chiều đẹp vô hạn, chỉ là gần hoàng hôn.

Diệp Từ Tịch nhìn nàng qua gương xe nói: "Cô Cảnh, ghế phía sau có chăn lông."

Thành phố Chu Bình cứ đến tháng mười sẽ vô cùng lạnh, cho nên cô nàng đã sớm chuẩn bị chăn ở trong xe. Cảnh Viên nghe vậy quay đầu lại liền thấy trên ghế ngồi phía sau quả thật có một chiếc chăn gấp gọn gàng, nàng khẽ nói: "Cảm ơn."

Diệp Từ Tịch thụ sủng nhược kinh*, vội vàng trả lời nàng: "Không cần không cần."

*Thụ sủng nhược kinh: Được yêu thương mà lo sợ.

Có thể làm nàng hài lòng đã may mắn lắm rồi, không những thế còn được nghe lời cảm ơn từ miệng nàng, thật là hiếm có khó tìm!

Diệp Từ Tịch ôm tâm trạng kích động một lần nữa đạp chân ga, nháy mắt đã đến cửa hàng bán hoa.

Cảnh Viên không xuống xe, Diệp Từ Tịch bảo nàng ở trong xe chờ là được, Cảnh Viên từ trong khe hở cửa sổ xe nhìn thấy Diệp Từ Tịch hùng hùng hổ hổ vọt vào cửa hàng bán hoa, sau đó chỉ chốc lát ôm bó hoa lại lao ra, tựa hồ là sợ nàng chờ sốt ruột. Diệp Từ Tịch chạy rất nhanh, lúc mở cửa xe còn thở hồng hộc, trán đổ mồ hôi, cô nàng vẻ mặt xán lạn cười: "Cô Cảnh, hoa của cô, ông chủ cửa hàng bán hoa còn tặng chút hoa sao baby, tôi cảm thấy rất hợp nên không từ chối, cô thích không?"

Thẳng thắn thành thật, tinh thần phấn chấn mạnh mẽ, Cảnh Viên im lặng hai giây, cúi đầu nhận hoa: "Cảm ơn."

Nàng dừng một chút: "Tôi rất thích, cô vất vả rồi."

Diệp Từ Tịch kinh ngạc há to miệng, như thể phát hiện lục địa mới, Cảnh Viên nhìn cô nàng giật mình bộ dáng nhíu mày nói: "Sao vậy?"

"Không, không." Diệp Từ Tịch nuốt nước miếng, vẫn đánh bạo nói: "Chỉ cảm thấy cô Cảnh và trước kia có chút không giống."

Trước kia Cảnh Viên tính cách lạnh lùng đến mức nửa ngày nói được một câu đã là không tệ rồi, phương thức biểu đạt lòng biết ơn của nàng bình thường đều là gật đầu với mình, nhiều nhất là nói một câu cảm ơn, tuyệt đối sẽ không nói cái khác. Nhưng gần đây không phải, nàng sẽ chính miệng biểu đạt ý khác.

Cảnh Viên bị cô nàng nhắc nhở như vậy im lặng một lúc không lên tiếng, nàng phát hiện Diệp Từ Tịch nói rất đúng, chính mình có thay đổi vi diệu, nàng tựa hồ biết quan sát tâm trạng người bên cạnh thay đổi, sẽ mở miệng nói rõ ý nghĩ của mình, đây là điều trước kia nàng căn bản sẽ không làm.

Diệp Từ Tịch cười: "Tôi cảm thấy nhất định là có liên quan đến cô Cố, cô Cố là người trời sinh có sức hấp dẫn, bất cứ ai tới gần cô ấy đều sẽ thay đổi."

"Cô hiện tại như vậy thật tốt, có đôi khi tôi cũng lo lắng trước kia cô có thể nghẹn đến phát hoảng hay không."

Cô nàng cười vô tư, nói xong mới ý thức được mình nói cái gì, cúi đầu có chút áy náy nói: "Xin lỗi, cô Cảnh, tôi..."

"Không sao." Giọng nói Cảnh Viên trong suốt sạch sẽ, thanh linh, nàng khẽ nói: "Cô nói cũng không sai."

Chỉ là trước kia nàng không ý thức được, hoặc là nói, trước kia nàng căn bản không cảm thấy như vậy có cái gì không đúng, ở trong thế giới trước kia của nàng, ít nói là cần thiết nhưng bây giờ nàng cảm thấy, có lẽ tính cách khéo đưa khéo đẩy của Cố Khả Hinh này, cũng có thể áp dụng, nàng có thể học tập.

Người nọ, không phải vẫn hy vọng mình thay đổi sao?

Cảnh Viên rũ mắt nhìn hoa trong tay, hoa hồng rất tươi, trên đóa hoa dính đầy bọt nước, cửa hàng bán hoa đoán chừng nàng là tặng cho người yêu, ngoại trừ kết hợp với hoa sao baby ra còn thêm chút hoa nhỏ màu đỏ khác, tươi đẹp sáng ngời.

Là tặng cho người yêu.

Nhưng người yêu đã không còn.

Cảnh Viên đưa tay lấy hoa hồng bên cạnh đóa hoa xuống, ném vào thùng rác trên xe.

Diệp Từ Tịch sau khi lên xe khởi động động cơ, hỏi: "Cô Cảnh, cô muốn đi đâu?"

Cảnh Viên giương mắt: "Đi Lan Viên."

Lan Viên là nghĩa trang, Diệp Từ Tịch hơi liên tưởng liền biết, giọng nói của nàng không có sáng sủa như vừa rồi, tựa hồ cũng bị lây nhiễm hơi thấp, cô nàng nói: "Được."

Giọng điệu nghiêm túc, không dám tiếp tục tự do tùy ý nữa.

Cảnh Viên ôm hoa ngồi trên ghế, nửa đường im lặng.

Đến Lan Viên đã là buổi tối, ông lão trông coi suýt chút nữa không cho người đi vào, Diệp Từ Tịch phải nói lời mềm mỏng, rồi còn đưa một ít đồ vật, Cảnh Viên mới được cho phép đi vào, Diệp Từ Tịch đứng ở cửa: "Tôi đi vào cùng cô nhé?"

Cảnh Viên khéo léo từ chối: "Không cần, tôi tự đi vào."

Diệp Từ Tịch đã quen bị từ chối, nếu Cảnh Viên nói cùng đi vào, cô nàng mới kinh ngạc.

Cảnh Viên đội mũ và kính râm, trên tay cầm hoa hồng trắng biến mất ở cửa.

Con đường này đi vào bên trong, hành lang thứ ba, vị trí thứ năm, bên trong đặt một cái hộp nho nhỏ, trong hộp chứa người nàng yêu nhất, Cảnh Viên cầm hoa đứng trước mộ, giương mắt nhìn thấy ảnh trên bia mộ.

Một tia ánh mặt trời chiếu vào trên người cô gái, khiến nụ cười của cô càng xinh đẹp, cô ấy cười rộ lên vô cùng đáng yêu, khóe miệng có lúm đồng tiền nhỏ không rõ ràng, Cảnh Viên nhớ rõ lúc tỏ tình cô ấy đã chọc vào lúm đồng tiền của mình nói, "Trong sách nói, người có lúm đồng tiền đại diện cho kiếp trước có tiếc nuối, họ không muốn uống canh Mạnh Bà, sau đó ở chỗ này lưu lại một ký hiệu, chờ đợi người hữu duyên đến."

Cô ấy nói xong nhìn nàng, "Cảnh Viên, mình cảm thấy, cậu chính là người hữu duyên của mình."

Nàng không phải.

Nàng không phải là người hữu duyên của cô ấy, nàng chỉ là tai tinh mang đến kiếp nạn cho cô ấy.

Chân trời dần tối, bốn phía nghĩa trang sáng lên ánh đèn mờ nhạt, chiếu không tới nơi này, cũng chiếu không đến nội tâm Cảnh Viên. Thế giới của nàng giống như nghĩa trang này, hoang vu, trống trải, tịch liêu, gió thổi qua nàng, nhấc lên tuyệt vọng cùng bi thương.

Cảnh Viên quỳ trước bia mộ rất lâu, đến mãi khi ông lão trông coi tới đuổi người nàng mới đứng dậy.

"Những người trẻ tuổi các cô, bình thường ban ngày bớt chút thời gian lại đây nhìn xem là được rồi, giờ là đêm hôm khuya khoắt..."

Cảnh Viên nghe ông ấy nói liên miên cằn nhằn rũ mắt, không lên tiếng, cúi đầu ra khỏi nghĩa trang.

Diệp Từ Tịch đang ngồi ở trên xe lướt di động chờ nàng đi ra, sau khi thấy bóng dáng của nàng, cô nàng buông di động xuống nghênh đón: "Cô Cảnh, cô vẫn ổn chứ?"

Thần sắc Cảnh Viên không khác gì trước khi vào, chỉ là sắc mặt hơi tái nhợt một chút, nàng gật đầu: "Ừ."

Diệp Từ Tịch mở cửa sau xe để nàng ngồi vào, nhìn bóng dáng mảnh mai của Cảnh Viên, không khỏi cảm thấy có chút xót xa. Dù cô nàng không quá rõ ràng về mối quan hệ giữa Cảnh Viên và bạn gái cũ của nàng, nhưng cũng đã nghe qua một ít chuyện. Mọi người đều nói bạn gái cũ của Cảnh Viên gặp tai nạn giao thông vì nàng, sau đó cha mẹ của bạn gái cũ đã đến nhà nàng làm loạn vài lần, cuối cùng Cảnh Viên quỳ trước cửa nhà họ suốt hai ngày hai đêm mới giải quyết xong chuyện này. Chuyện đã qua rồi, nhưng những vết thương trong lòng làm sao có thể dễ dàng qua đi được? Cảnh Viên rõ ràng vẫn còn nhớ mãi không quên bạn gái cũ.

Trên đường trở về Diệp Từ Tịch sợ Cảnh Viên khó chịu nên kể rất nhiều câu chuyện cười, cô nàng trước kia chưa từng dám làm chuyện như vậy, nhưng gần đây Cảnh Viên có chút thay đổi, lá gan của cô nàng cũng lớn hơn rất nhiều. Cảnh Viên nghe được cô nàng kể chuyện cười ngẫu nhiên gật đầu cười nhạt: "Tôi nghe qua rồi."

"Cô đã nghe qua chuyện cười này rồi." Diệp Từ Tịch nói: "Vậy tôi phải đổi cái khác."

Cảnh Viên nhìn bộ dáng vắt hết óc kể chuyện cười của cô nàng, cảm thấy câu chuyện vừa rồi chẳng hề buồn cười, mà cô nàng mới là người buồn cười.

Tốc độ xe bằng phẳng, không nhanh không chậm, cảnh sắc bên cửa sổ xe lướt qua, đèn neon lóe lên, điện thoại Cảnh Viên truyền đến âm thanh thông báo tin tức, nàng mở ra xem, là tin tức WeChat đẩy tới.

Xưa nay nàng không để ý đến những tin tức này, chưa mở ra đã chuẩn bị tắt điện thoại, trong chốc lát trước khi màn hình đen lại, nàng nhìn thấy một cái tên quen mắt.

[Chuyện tình yêu có thật? Cố Khả Hinh và Cận Kỳ hẹn hò ở quán trà?]

Nàng theo đường link nhấn vào, nhìn thấy ảnh chụp Cố Khả Hinh và Cận Kỳ, trong ảnh hai người dắt nhau vào quán trà, nắm tay, hoàn toàn không giống bạn tốt, tư thái mập mờ, góc nghiêng Cố Khả Hinh trong ảnh rất rõ ràng, là biểu cảm Cảnh Viên quen thuộc, khóe miệng mỉm cười, thần sắc ôn hòa, làm như không lo lắng bộ dạng này bị người ta chụp được.

Thì ra cô nói gặp bạn, là người bạn này.

Trong khoảng thời gian này nàng ở trong đoàn phim cũng ít nhiều nghe nói đến scandal của Cố Khả Hinh và Cận Kỳ, Cố Khả Hinh chưa từng phản bác, đều là cười cười, hiện tại quay MV Cận Kỳ còn tới thăm, liên tưởng đến thái độ của Cố Khả Hinh đi dự tiệc và chụp ảnh, nghĩ đến quan hệ của hai người hẳn là thật.

Cảnh Viên nghĩ lại việc Cố Khả Hinh luôn quan tâm chăm sóc mình, hiện tại tình yêu của cô hư hư thực thực lộ ra ánh sáng, mình cũng nên gửi lời chúc phúc cho cô.

Nàng rũ mắt, ngón tay khẽ động, nhấn like.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Viên: Tôi đã like Weibo của vợ tương lai tôi và scandal của cô ấy, tôi thật tuyệt vời.

Cố Khả Hinh: Giá mà em cũng tuyệt vời như vậy trên giường thì tốt biết mấy.

Cảnh Viên:...
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.