Có sự tập luyện của một ngày trước, Cố Khả Hinh và Cảnh Viên cũng coi như bồi dưỡng ra sự ăn ý nho nhỏ. Tỉ như khi quay phim Cố Khả Hinh sẽ cố ý chăm sóc Cảnh Viên, dù sao cô cũng lớn hơn nàng hai tuổi, về phương diện quay phim cũng coi như tiền bối, kĩ năng diễn xuất thành thạo hơn so với Cảnh Viên vậy nên trong quá trình quay phim Cố Khả Hinh đã dẫn dắt nàng rất nhiều. Lúc mới đầu Cảnh Viên còn chưa quen, những diễn viên trước kia đối diễn với nàng hơn nửa đều là phóng thích bản thân không hề giữ lại, có thể áp diễn thì áp diễn, dù sao màn ảnh chỉ lớn như vậy, không ai thích hào quang của mình bị cướp đi.
Nhưng Cố Khả Hinh thì khác, cô sẽ cực kỳ chiếu cố sự thay đổi tình cảm của cộng sự, có một cảnh quay đột nhiên đến gần nàng hai giây, cô dùng giọng nói khẽ khàng lập tức kéo nàng vào trong phim.
Ngay cả Kỳ Liên ngồi trước máy theo dõi cũng không phát hiện ra.
Cố Khả Hinh thật sự đặc biệt biết dẫn dắt và thu phóng, không quan tâm đối thủ có áp được hào quang của mình hay không, thậm chí hy vọng đối thủ mạnh hơn một chút. Cảnh Viên mỗi lần cùng cô đối diễn xong, giống như là trải qua một trận chiến kịch liệt, vui sướng tràn trề, cảm giác ăn miếng trả miếng liên tiếp thật sự thoải mái. Tiếp xúc được hai ngày, Cảnh Viên không thể không thừa nhận, cùng Cố Khả Hinh diễn chung là một chuyện rất thoải mái.
Thoải mái đến mức nàng quên mất người hai ngày trước người mình nhìn thấy ở đầu hành lang —— rốt cuộc có phải Cố Khả Hinh hay không.
Nàng thường xuyên có loại ảo giác ngày đó mình uống say, có lẽ những gì nàng nhìn thấy, căn bản không phải là sự thật. Cố Khả Hinh vẫn luôn là người ôn hòa vô hại, thuần lương chính trực như vậy.
Lần đầu tiên Cảnh Viên đối với sự thật mình tận mắt nhìn thấy lại sinh ra hoài nghi.
"Cảnh Viên." Cố Khả Hinh lấy ghế dựa bên cạnh Kỳ Liên, ngồi bên cạnh Cảnh Viên: "Đạo diễn Kỳ bảo chúng ta diễn tập cảnh tiếp theo."
Cô còn mặc quần áo trong phim, tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trang điểm nhẹ, cười rộ lên rất có sức cuốn hút. Vài năm lăn lộn trong giới giải trí, làm cho cô đã sớm cởi đi sự non nớt, lúc cười nhạt có vài phần thành thục, rất giống chị gái tri kỷ ôn hòa hữu lễ, có thể yên tâm giao cho cô hết thảy.
Đây là Cố Khả Hinh ngoài đời.
Cảnh Viên lấy lại tinh thần, gật đầu: "Được."
Cảnh tiếp theo là cảnh bùng nổ, quan hệ giữa Văn Bắc và Giang Mộ Nam ngày càng tốt lên, Văn Bắc không còn kháng cự cha mẹ và đàn dương cầm như trước nữa. Mẹ Văn Bắc thấy thế tự tiện đặt đàn dương cầm trong phòng cô, sau khi nghỉ trưa, trong phòng Văn Bắc có thêm một chiếc đàn dương cầm, nàng đứng trước đàn dương cầm vài giây, phút chốc mà nổi trận lôi đình!
"Ai đem vào!" Giọng Cảnh Viên lanh lảnh: "Dọn ra ngoài!"
"Mau dọn ra ngoài!"
Nàng làm động tác ném đồ, vẻ mặt phẫn nộ, hai mắt ẩn giấu lửa giận. Cố Khả Hinh một tay chống cằm, không chớp mắt nhìn nàng, vẻ mặt hơi có chút không đồng tình.
Cảnh Viên đối diện với đôi mắt trong trẻo kia, do dự hai giây không lên tiếng. Ăn ý nhỏ nhoi mà nàng và Cố Khả Hinh bồi dưỡng được đang cho nàng biết, đoạn biểu diễn này, Cố Khả Hinh rất không hài lòng.
Quan hệ của hai người không biết từ lúc nào đã có thay đổi vi diệu, có lẽ là bởi vì Cố Khả Hinh ở trong phim vẫn là tác dụng dẫn đường, cho nên nàng nhiều ít có chút tâm lý kính sợ, coi cô là cô giáo, còn cung kính hơn so với Kỳ Liên.
Khác với người khác nói nàng thanh cao cao ngạo, Cố Khả Hinh trong việc xử lý mối quan hệ, đắn đo tình cảm, kỹ xảo diễn xuất, thu phóng đều vừa đúng, khiến nàng theo không kịp, nàng thưởng thức cách đối nhân xử thế khéo đưa khéo đẩy này, nhưng vĩnh viễn cũng không học được.
Đây chính là sức hút của bản thân Cố Khả Hinh, cô rõ ràng là trước sau như một ôn hòa hữu lễ, lại cho tất cả mọi người cảm giác không thể khinh nhờn, cô thích hợp được người ngước nhìn.
"Cô đang nghĩ gì vậy?" Cố Khả Hinh cúi đầu xem kịch bản, không chút để ý nói: "Lúc diễn cảnh này, cô đang nghĩ gì?"
Cảnh Viên dừng một chút, còn chưa nói chuyện, Cố Khả Hinh giương mắt, ánh mắt từ trên kịch bản dời đi, rơi vào trên người người trước mặt: "Cô đang phẫn nộ, đang tức giận, đúng không?"
"Tuy nhiên, cô lại bỏ qua vấn đề cơ bản nhất." Cố Khả Hinh buông kịch bản xuống, nhìn về phía hai mắt Cảnh Viên: "Cô cảm thấy, đàn dương cầm đối với Văn Bắc có ý nghĩa là gì?"
Ý nghĩa là gì?
Cảnh Viên chưa bao giờ nghiên cứu vấn đề này, đôi môi đỏ mọng của nàng giật giật, nhưng không lên tiếng, Cố Khả Hinh nhìn về phía nàng, giải thích: "Ý nghĩa chính là duy nhất."
"Từ nhỏ đến lớn trong thế giới của Văn Bắc đều không thể rời khỏi đàn dương cầm, tất cả vinh dự và vinh quang của cô ấy đều có liên quan đến đàn dương cầm, có thể nghĩ thế này... đàn dương cầm là thành tựu của Văn Bắc hiện tại, cho nên khi cô ấy không thể đánh đàn dương cầm nữa thì mắc phải bệnh tâm lý nghiêm trọng." Cố Khả Hinh phân tích tâm lý nhân vật thì giọng điệu rất chậm, nói xong một câu sẽ nhìn về phía Cảnh Viên, thấy thần sắc cô nghiêm túc tiếp tục nói: "Đàn dương cầm chính là tín ngưỡng của Văn Bắc, khi tín ngưỡng này ầm ầm sụp đổ, cô ấy không thể tiếp tục nữa, cô cảm thấy cô ấy sẽ như thế nào?"
Phân tích chiều sâu nhân vật, đây là kiến thức cơ bản của diễn viên. Lúc Cảnh Viên nhận được kịch bản đã phân tích qua, cũng nghe Kỳ Liên và biên kịch Chu giải thích qua rất nhiều, tự nhận đã tìm tòi rất rõ đối với nhân vật này nhưng có đôi khi vẫn có thể rơi vào điểm mù, ví dụ như hiện tại.
Nàng vừa mới phạm sai lầm, diễn xuất thể hiện hết ra ngoài.
Cố Khả Hinh nói xong nhìn về phía Cảnh Viên, người bên cạnh chỉ ngồi đã có loại cảm giác trong trẻo nhưng lạnh lùng và xa lánh, là loại khí chất từ trong ra ngoài, từ trong xương cốt tản mát ra. Văn Bắc cần loại khí chất này, nhưng cũng cần thứ gì đó sâu xa hơn.
Linh hồn biểu diễn không chỉ ở chỗ thay đổi sắc mặt, cảm xúc chuyển đổi, càng nhiều hơn là có thể khiến người ta đồng cảm, là loại tình cảm có thể đưa người ta vào trong phim, cùng người trong phim cùng cười cùng khóc.
Cảnh Viên hiểu ý, nàng nói: "Tôi thử lại lần nữa?"
"Không vội." Cố Khả Hinh đưa tay túm lấy cổ tay nàng, tinh tế, xúc cảm vô cùng tốt, như mỹ ngọc, có chút lạnh, cô dừng lại hai giây hỏi: "Cô có thích thứ gì, thích đến mức trở thành tín ngưỡng không?"
Cảnh Viên hơi giật mình, bị câu hỏi của cô làm thất thần vài giây, ngay cả chính mình bị nắm cổ tay cũng không phát hiện, Cố Khả Hinh nói: "Không có sao?"
Phía sau ồn ào náo động, làm nổi bật sự yên tĩnh đặc biệt của khu nghỉ ngơi, Cảnh Viên đối diện khuôn mặt có ba phần tương tự với người trong trí nhớ, nhịn một chút, mở miêng: "Có."
"Có là tốt rồi." Cố Khả Hinh tự nhiên nói: "Cô cứ mang theo cảm xúc này đi."
"Giả sử về sau không còn cách nào nhìn thấy, không còn cách nào chạm vào, không còn cách nào có được, thậm chí mỗi ngày vừa tỉnh dậy vừa mở mắt, liền phải đối mặt tín ngưỡng sụp đổ, cô sẽ như thế nào?"
Nàng sẽ phát điên!
Cảnh Viên không tự chủ được hồi tưởng lại lúc mới biết người nọ xảy ra tai nạn giao thông, mỗi đêm ngủ nàng đều có thể cảm nhận được hàn ý chui ra từ khe hở xương cốt, không có đau tê tâm liệt phế, không có khóc lóc đến bất lực cô độc, mỗi ngày nàng vẫn ăn cơm như thường, nghỉ ngơi, sau đó đột nhiên vào một ngày nào đó, nhìn thấy ảnh người nọ đặt ở trong phòng liền hoàn toàn sụp đổ, gào khóc, trái tim tựa như bị băng đâm lặp lại xen kẽ, không thấy máu, lại lưu lại từng lỗ thủng, rốt cuộc không cảm nhận được ấm áp.
"Chính là như vậy." Cố Khả Hinh nói: "Phẫn nộ chỉ là bề ngoài, cô muốn biểu đạt không phải phẫn nộ, mà là tuyệt vọng, đối với chính mình là cực hạn bất lực, thống hận và bi ai."
Như thể được khai sáng!
Trong nháy mắt Cảnh Viên liền có cảm giác mới đối với Văn Bắc, nàng giống như là càng dung nhập vào trong nhân vật này, ngay cả nghĩ đến Văn Bắc mất đi đôi tay đánh đàn dương cầm kia, không thể đứng trên sân khấu nữa, trong lòng cũng nổi lên đau đớn mật thiết.
Nàng đau lòng cho Văn Bắc, giống như đau lòng chính mình trước kia.
Mặt Cảnh Viên trắng bệch, đáy mắt đọng bọt nước, lông mi dài khẽ run, trong suốt lung lay sắp đổ, nhưng quật cường không chịu rơi xuống. Cố Khả Hinh thấy thế từ bên cạnh rút ra một tờ giấy, đưa tay muốn lau cho Cảnh Viên, Cảnh Viên hoàn hồn, theo bản năng né sang một bên. Tay Cố Khả Hinh rơi vào khoảng không, cô cụp mắt vài giây, kéo thẳng người Cảnh Viên lại, trong ánh mắt kinh ngạc của nàng nghiêm túc lau nước mắt cho nàng, giọng bình thường nói: "Bây giờ đừng khóc, sẽ lem lớp trang điểm."
Cảnh Viên muốn lấy tờ giấy của cô, Cố Khả Hinh lại nói: "Ăn ý là cần bồi dưỡng, ăn ý bên ngoài có trợ giúp quay phim tốt hơn, cho nên cô không cần gò bó như thế."
"Nếu cô thật sự không được tự nhiên, thì coi tôi là Giang Mộ Nam đi."
Khuôn mặt cười nhạt gần ngay trước mắt, Cố Khả Hinh tiến tới, cho nên thân hình thấp một chút, Cảnh Viên cụp mắt là có thể nhìn thấy ngũ quan thanh tú của cô, lông mày cao thẳng, hốc mắt thâm thúy, còn có chóp mũi hơi vểnh lên, cánh môi là màu hồng tự nhiên, màu sắc son môi tươi sáng bóng mượt. Đây là một đôi môi rất xinh đẹp, có thể khống chế các loại màu sắc, có hơi khác với nàng, nàng chỉ phù hợp với màu sắc tẻ nhạt.
Cố Khả Hinh nói xong lại thay Cảnh Viên tỉ mỉ lau bọt nước ở khóe mắt, Cảnh Viên bị cô nhìn chăm chú như ngồi trên đống lửa, cả người đều không được tự nhiên. Nhưng nàng lại không có cách nào phản bác, Cố Khả Hinh nói đúng, ăn ý là cần bồi dưỡng.
Nàng mím môi, trong khoảnh khắc Cố Khả Hinh thu tay lại lập tức đứng dậy, tìm lý do: "Tôi đi vệ sinh một chút."
Cố Khả Hinh bỏ tờ giấy vào thùng rác, gật đầu: "Đi đi, trở về để chị Vân trang điểm lại cho cô, trang điểm mắt lem hết rồi."
Cảnh Viên im lặng, đi ra ngoài.
Cố Khả Hinh ngồi trên ghế nhìn bóng lưng mảnh khảnh của nàng mà xuất thần, bên cạnh thình lình vang lên âm thanh: "Khả Hinh."
Tô Anh ngồi ở phía sau cô, hỏi: "Cô Cảnh đi rồi?"
Cố Khả Hinh cúi đầu xem kịch bản, nghiêng mặt bình tĩnh, cô cúi đầu nói: "Ừ, có việc?"
"Không có việc gì." Tô Anh cười: "Mình đã cảm thấy, cậu đối với cô Cảnh rất khác."
Người ngoài đều nói Cố Khả Hinh tính tình ôn hòa, biết lớn nhỏ, biết tiến lùi, từ trước đến giờ chưa từng to tiếng với người khác, mọi việc mọi mặt chu đáo. Nhưng chỉ có Tô Anh mới biết, Cố Khả Hinh trời sinh tính tình lạnh lẽo, người ngoài nhắc tới cái gọi là tốt của cô chẳng qua là một lớp vỏ bảo vệ bên ngoài, ở dưới lớp vỏ mới thật sự là Cố Khả Hinh, cô ẩn nhẫn, quái gở, lạnh lùng, tuyệt tình.
Quen biết nhiều năm như vậy, Tô Anh chưa bao giờ nhìn thấy có ai tiến vào được lớp vỏ bảo vệ kia, ngược lại nhìn thấy không ít cô gái bởi vì lớp vỏ bảo vệ kia đụng đến đầu rơi máu chảy, cô ấy vẫn cho rằng Cố Khả Hinh sẽ không dễ dàng mở lớp vỏ bọc này ra, nhưng hiện tại...cô ấy không chắc.
Cố Khả Hinh bật cười: "Rất rõ ràng sao?"
Tô Anh gật đầu, nếu là người ngoài có lẽ cô ấy sẽ không phân biệt được nhưng đây là Cố Khả Hinh, người theo cô ấy 5 năm, hai người lại là bạn cũ sắp 7-8 năm, cô ấy hiểu Cố Khả Hinh. Ngoài đời, Cố Khả Hinh sẽ không dễ dàng tiếp xúc thân thể với người khác, không phải bởi vì sạch sẽ, chỉ là thói quen cá nhân, lúc trước cô ấy còn cười cô ở trước mặt người ngoài là một người hiền lành ôn hòa, trên thực tế lại không thích tiếp xúc với người khác. Nhưng vừa rồi, thói quen này bị phá vỡ, cô ấy rõ ràng nhìn thấy Cố Khả Hinh và Cảnh Viên ở cùng một chỗ, ngẫm lại, giống như từ cảnh quay đầu tiên Cố Khả Hinh đã luôn tìm cách tiếp cận Cảnh Viên.
Cố Khả Hinh không phản bác, cô nhẹ nhàng gật đầu, nói: "Quả thật có chút khác."
Cô nói xong nghiêng đầu nhìn Tô Anh: "Cậu không cảm thấy cô ấy rất đặc biệt sao?"
Đặc biệt? Thân phận đặc biệt? Hay là bản thân đặc biệt? Tô Anh nhất thời không phân biệt được, khóe miệng Cố Khả Hinh nở nụ cười: "Khí chất đặc biệt, đặc biệt sạch sẽ."
Đây là cảm giác đầu tiên của cô khi xem tư liệu.
Tô Anh nghe cô nói như vậy liền lấy lại tinh thần. Quả thật, khí chất như của Cảnh Viên đừng nói ở giới giải trí tìm không thấy người thứ hai, cho dù là toàn bộ nước H, sợ là cũng khó tìm được người thứ hai; trong kiêu ngạo xen lẫn tao nhã, trong trẻo nhưng lạnh lùng tràn ngập nội liễm, rõ ràng là khí chất rất mâu thuẫn, ở trên người nàng lại dung hợp hoàn hảo.
Quả thật đặc biệt.
Tô Anh hiếm khi có tâm trạng muốn đào sâu đến cùng, cô ấy tới gần Cố Khả Hinh một chút, cười nói: "Khả Hinh, cậu sẽ không rung động chứ?"
Quen biết 7-8 năm, cô ấy cho tới bây giờ chưa từng nghĩ tới Cố Khả Hinh sẽ vì cái gì mà rung động, Cố Khả Hinh trong tưởng tượng của cô ấy, thà rằng cô độc sống hết quãng đời còn lại, cũng tuyệt sẽ không đụng vào tình cảm.
"Rung động?" Cố Khả Hinh nghe được hai chữ này ánh mắt khôi phục thanh minh, bình tĩnh, cô cười khẽ: "Tại sao mình phải rung động?"
Tô Anh bối rối: "Cậu không rung động, cậu đối với Cảnh Viên tốt như vậy?"
"Đó là có ý đồ khác." Cảnh Viên cách đó không xa từ nhà vệ sinh đi ra, ánh mặt trời phủ lên người làm nổi bật thắt lưng càng thêm tinh tế, nàng mặc váy trắng, cổ áo sơ mi, cài cúc áo cổ áo lên trên cùng, cảm giác cấm dục mười phần, ánh mắt Cố Khả Hinh nhìn chằm chằm cúc áo phía dưới cổ thiên nga của nàng, giương môi: "Mình chỉ muốn ngủ với cô ấy."
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cố Khả Hinh: Không có tình cảm, chỉ muốn ngủ với cô ấy.