Vi Quang

Chương 6: Vé vào cửa



Vi Quang - Ngư Sương

Editor: phuong_bchii

Beta: LZ

——————————

Chương 6: Vé vào cửa

Cửa hành lang mở hờ, Cố Khả Hinh đứng ở bên trong, không đèn, không ánh sáng, rất tối, Cảnh Viên có loại ảo giác Cố Khả Hinh từ trong bóng tối bò ra, nàng không lên tiếng, Cố Khả Hinh trong bóng tối lại mở miệng: "Cô Cảnh?"

Lần này ngữ điệu rõ ràng thấp hơn rất nhiều, thái độ lạnh nhạt, hoàn toàn không giống người ôn hòa bình thường.

Cảnh Viên gặp qua không ít người hai mặt, nhưng hai mặt đến cực hạn, đây là lần đầu tiên nàng nhìn thấy. Nàng dịch nửa người sang bên cạnh, ánh đèn trên hành lang chiếu vào cạnh cửa, sườn mặt Cố Khả Hinh như ẩn như hiện.

Đường nét lưu loát, tỉ mỉ, giống như được tinh tế mài giũa qua, lông mày trước sau như một ôn hòa của cô bây giờ sắc bén và lãnh đạm, đuôi lông mày cụp xuống, lông mi dài hơi rũ xuống, xương mày vẫn cao thẳng như trước, hốc mắt thâm thúy, hai mắt kia không còn trong trẻo, đồng tử đen như mực, sâu không thấy đáy.

Có lẽ là uống rượu, hai gò má cô hơi đỏ, giống như thoa son, tăng thêm vài phần mỹ cảm....

Nếu vẻ mặt cô không lạnh lùng như vậy.

Cảnh Viên lại lui về phía sau hai bước, không lên tiếng, Cố Khả Hinh cũng không để ý đến nàng, lướt qua nàng đi về phòng mình, vừa tới cửa phòng, một người thở hồng hộc chạy tới, hô: "Khả Hinh."

Nói xong cô ấy nhìn thấy Cảnh Viên đứng cách đó không xa, nhướng mày.

Cố Khả Hinh mở cửa: "Vào đi."

Cửa phòng mở ra rồi khép lại, Cảnh Viên từ đầu hành lang đi tới cửa phòng mình, suy nghĩ vài giây, mở cửa đi vào.

Trong phòng cách đó một bức tường, Cố Khả Hinh ngồi ở trên sô pha, Tô Anh pha chén trà đưa cho cô, hỏi: "Uống bao nhiêu rồi?"

Cố Khả Hinh nhận lấy tách trà, xoa xoa huyệt thái dương đau nhức, thấp giọng nói: "Không bao nhiêu."

Đoán chừng Thời Ý nghe nói tửu lượng của cô không tốt, cho nên không pha nhiều rượu, Tô Anh mở miệng nói: "Cậu nên từ chối."

Cố Khả Hinh đặt ly xuống nắm chặt dây đồng hồ trên tay, viền đồng hồ màu đen lóe ra đèn xanh mỏng manh, lúc sáng lúc tối, in ở đáy mắt Cố Khả Hinh, đồng tử đều có ánh sáng, cô trả lời: "Lười không muốn dây dưa nữa."

Loại người này, nên cắt đứt sớm, đi theo bên người, giống như một con rắn độc, ai cũng không biết lúc nào sẽ bị cắn một cái.

"Vọng Thư quá tuyệt." Tô Anh nói: "Thủ đoạn bỉ ổi."

Cố Khả Hinh khóe môi khẽ nhếch, bỏ qua đề tài này: "Tình hình hiện tại bên họ thế nào?"

"Họ cử người theo dõi chị Mạc, có lẽ là vì sợ chị Mạc phản công, nên đã cắt đứt nguồn tin của chị ấy. Những phương tiện truyền thông thường xuyên liên lạc với chị Mạc cũng bị hạn chế."

"Thời Ý làm sao đây?"

Cố Khả Hinh thờ ơ nói: "Ngày mai cô ta sẽ tự tìm lý do thôi."

Cô nói xong đặt đồng hồ xuống nhìn Tô Anh: "Cảnh Viên sao lại tới?"

Tô Anh lắc đầu: "Mình cũng không biết, mình nhận được tin nhắn của cậu liền lên đây, trên đường không thấy cô ấy."

Cố Khả Hinh rũ mắt suy nghĩ vài giây, cô lấy điện thoại từ trong túi xách ra, nghĩ đến trước đó không lâu nhận được cuộc gọi của Cảnh Viên, lúc ấy cô còn tưởng rằng là gọi nhầm, thì ra không gọi nhầm, là cố ý gọi cho cô, chỉ là lúc này, nàng tới tìm cô có chuyện gì?

Tô Anh hỏi: "Cần đề phòng không?"

"Thôi." Cố Khả Hinh không nói ra chuyện lúc trước nàng gọi điện thoại cho mình, mở miệng nói: "Có thể cô ấy chỉ đi ngang qua."

Tô Anh không nghĩ nhiều, Cảnh Viên nhìn chính là một người thanh cao kiêu ngạo, hơn nữa với bối cảnh gia đình nàng, hẳn sẽ không xen vào, cô ấy pha trà giải rượu cho Cố Khả Hinh rồi nói: "Vậy cậu nghỉ ngơi trước đi, sáng mai còn phải quay phim nữa."

Cố Khả Hinh gật đầu: "Cậu cũng về đi."

Tô Anh dọn dẹp đơn giản cho cô một lúc mới rời đi, căn phòng yên tĩnh. Cố Khả Hinh ngồi trên sô pha quay đầu nhìn vách tường, giấy dán tường màu ấm, ánh đèn sáng ngời, chiếu rọi rõ ràng hoa văn trên giấy dán tường, cô lập tức lấy điện thoại ra tìm số Cảnh Viên trong nhóm, nhìn về phía cột bạn tốt kia, mím môi, tắt trang, đi rửa mặt.

Tiếng nước chảy ào ào, từ cánh cửa nhà vệ sinh không đóng kín truyền vào phòng, hòa lẫn với tiếng gió rít bên ngoài cửa sổ.

Cảnh Viên đứng ở ban công nghe điện thoại, là điện thoại của Diệp Từ Tịch, cô nàng đi WC trở về không thấy Cảnh Viên đâu, hỏi nghệ sĩ ngồi cùng bàn khác cũng nói không rõ, lúc này cô nàng sợ tới mức cả người mồ hôi lạnh, vội vàng gọi điện thoại cho Cảnh Viên.

Đêm tối lạnh lẽo, gió đêm nổi lên thổi vào người lạnh buốt, như dao sắc vuốt qua gò má. Cảnh Viên ôm lấy áo, bình tĩnh nói: "Tôi không sao, xin lỗi, không nói trước với cô."

Diệp Từ Tịch vốn là bị dọa gần chết, nghe thấy nàng nói càng sợ hãi, vội nói: "Không sao không sao, cô không sao là tốt rồi, vậy hiện tại cô trở về phòng chưa?"

Giọng Cảnh Viên hoà cùng gió lạnh càng lộ vẻ trong trẻo: "Ừ, về rồi."

"Trở về là tốt rồi." Diệp Từ Tịch thở phào nhẹ nhõm: "Vậy cô nghỉ ngơi sớm một chút, có việc thì gọi điện thoại cho tôi."

Cảnh Viên đồng ý xong cúp điện thoại, nàng tựa vào lan can ban công, gió thổi qua mái tóc, có vài sợi quấn ở cổ thon dài, trắng và đen đan xen đến cực điểm hình thành đối lập rõ ràng. Nàng đưa tay bấm số, cúi đầu nhìn ngày tháng trên điện thoại.

Sắp đến cuối tháng 9 rồi.

Sắp tới... chính là ngày giỗ của người nọ.

"Cảnh Viên, sắp đến sinh nhật mình rồi, cậu không tặng quà cho mình sao?"

"Cậu muốn quà gì?"

"Nào có ai giống như cậu, tặng quà còn hỏi người ta."

Nàng ngượng ngùng, cúi đầu: "Xin lỗi."

"Chọc cậu đấy." Cô gái cười rạng rỡ: "Mình ấy à, không cần quà gì đặc biệt, chỉ muốn một bó hoa."

Cô ấy nói xong nháy mắt, vẻ mặt nghịch ngợm đắc ý, ánh mặt trời chiếu lên vai và mặt cô ấy, xinh đẹp nói không nên lời: "Buộc phải do cậu tặng."

Điện thoại thời gian dài không chạm vào đã tắt màn hình, trên màn hình in lên ngũ quan mơ hồ của Cảnh Viên, nàng nắm chặt điện thoại, rũ mắt suy nghĩ vài giây lại gửi tin nhắn cho Diệp Từ Tịch: Tiểu Tịch, giúp tôi đặt một bó hoa.

Diệp Từ Tịch bên kia vội trả lời: Cô Cảnh muốn đặt hoa gì?

Ngón tay Cảnh Viên đặt trên màn hình, dừng một chút: Hoa hồng trắng đi.

Gửi xong tin nhắn, nàng để điện thoại xuống, gió lạnh càng mạnh, thổi đến mức khiến nàng cảm thấy một luồng lạnh lẽo từ tận đáy lòng lan ra. Nàng không chịu nổi, hắt xì một cái, rồi quay người vào phòng, vừa đóng cửa ban công thì cửa ban công bên cạnh cũng mở ra, Cố Khả Hinh khoác áo ngủ bước ra.

Muôn nhà, ngàn đèn, sao sáng lấp lánh.

Trước mắt là cảnh đẹp rực rỡ, nhưng không có một tia ấm áp. Cố Khả Hinh vừa tắm xong trên người mang theo hơi ẩm, đuôi tóc nhỏ nước rơi vào áo ngủ của cô, gió thổi qua lạnh thấu tim nhưng cô lại không hề phát hiện, vẫn đứng ở bên ban công.

Lan can là màu trắng, rất rộng, hai bên có cây cột cao, bên cạnh cây cột quấn quanh rất nhiều đèn neon, ánh đèn lóe ra làm nổi bật nơi này cũng càng tản ra an bình và yên tĩnh. Ngón tay mảnh khảnh của Cố Khả Hinh dừng ở trên lan can, cụp mắt vài giây, ngón tay rất có ý thức của mình khẽ động, giống như là dừng ở trên phím đàn.

Ban công trống rỗng khoác ánh trăng, vang lên một khúc nhạc không tiếng động.

Những yêu thích ấy...chỉ có thể chôn sâu vào lòng.

Ngày hôm sau là một ngày nắng đẹp, diễn viên đã sớm vào vị trí, Cảnh Viên đi theo Diệp Từ Tịch đến hiện trường quay phim, nhìn thấy bóng dáng bận rộn của mọi người, đạo diễn Cố đang nói chuyện với một cô gái, xem ra, không phải trong đoàn làm phim lúc trước. Thấy nàng nhìn qua, Diệp Từ Tịch cũng hiếm khi lắm miệng nói: "Cô Cảnh, đó là người mới."

Cảnh Viên nghiêng đầu, ngữ khí trong trẻo: "Người mới?"

Nàng đáp lời, lá gan Diệp Từ Tịch lớn hơn một chút, giải thích: "Nghe nói tối qua Thời Ý trở về bị thương, sáng nay đạo diễn Cố đã tìm một người mới dự bị."

Cảnh Viên nghe xong như có điều suy nghĩ, ngược lại không hỏi nữa, chỉ đi về phía phòng trang điểm.

Đẩy cửa ra, bên trong có một người ngồi, đang trang điểm, thợ trang điểm tâm trạng rất tốt nói: "Chất da của cô Cố thật tốt, ngũ quan cũng chuẩn, trang điểm thật là quá bớt lo."

Cố Khả Hinh ngước mắt, lông mi giương lên, dài mà cong cong, nửa mắt trang điểm, làm nổi bật đôi mắt vừa to vừa sáng ngời. Đối với ngũ quan thanh tú của cô, loại trang điểm nhẹ nhàng này làm cho người ta có cảm giác dịu dàng, lịch sự tao nhã và ôn hòa trộn lẫn vào, cả người như hoa mới nở, đẹp mà không chói loá, một vẻ đẹp kín đáo và tinh tế. Cô nhìn vào gương vài giây, mỉm cười, thái độ nịnh nọt: "Đó là tay nghề của chị Vân giỏi."

Một câu nói khiến thợ trang điểm bay lên, cả người vui vẻ cũng nói nhiều hơn: "Vẫn là nền da của cô Cố tốt hơn."

Cô ấy vừa dứt lời, Cố Khả Hinh nhìn thấy bóng dáng Cảnh Viên trong gương, quay đầu chào hỏi: "Cô Cảnh, chào buổi sáng."

Thái độ, ngữ khí không khác gì ngày hôm qua, mặt mày dịu dàng, Cảnh Viên nhìn về phía bộ dạng này của cô đột nhiên nghĩ đến tối hôm qua, Cố Khả Hinh kia ở hành lang.

Yêu dã mị hoặc như yêu tinh.

Cùng với người trước mặt nàng như hai người khác nhau.

"Chào buổi sáng." Cảnh Viên mở miệng, cúi đầu đi qua người Cố Khả Hinh, sau khi nàng đi vào thợ trang điểm mới nói:" Cô Cảnh tính tình rất lạnh."

Diệp Từ Tịch ở bên cạnh nghe thấy mà da đầu tê dại, thợ trang điểm là người phụ trách về hình tượng của diễn viên trong phim, rất quan trọng, tuyệt đối không thể để cô ấy có ấn tượng xấu về Cảnh Viên. Cô nàng nghĩ vậy, bước về phía bàn trang điểm, chuẩn bị nói vài lời tốt để khen Cảnh Viên.

Cố Khả Hinh mở miệng, âm thanh thấp mà chậm rãi: "Bối cảnh gia đình tạo nên tính cách, Cô Cảnh hẳn là trời sinh như thế, chị Vân đừng để ở trong lòng."

"Sao tôi lại để ở trong lòng." Chị Vân cười nói: "Người kiêu ngạo trong giới tôi thấy nhiều rồi, Cảnh Viên không phải loại người như vậy, tính tình cô ấy hơi lạnh một chút, nhưng con người rất tốt."

Trái tim treo lơ lửng của Diệp Từ Tịch thả vào trong bụng.

Cảnh Viên từ phòng thay đồ đi ra, Cố Khả Hinh đang cúi đầu xem kịch bản đọc lời thoại, chị Vân kêu nàng ngồi xuống trang điểm, Diệp Từ Tịch mấy lần muốn nói cái gì lại không mở miệng, cuối cùng nói: "Cô Cảnh, tôi đi mua đồ uống cho cô với cô Cố nhé?"

Cảnh Viên ngước mắt, đụng phải ánh mắt Cố Khả Hinh, nàng gật đầu: "Được."

Cố Khả Hinh cười với Diệp Từ Tịch: "Làm phiền rồi."

Diệp Từ Tịch không ngừng nói: "Không phiền không phiền."

Sau khi cô nàng đi, Cảnh Viên ngửa đầu nhắm mắt, chị Vân ở trên mặt nàng khảy, động tác nhanh nhẹn.

Trong MV, Cảnh Viên đóng vai một cô gái mới hơn 20 tuổi, tuổi tác không chênh lệch nhiều so với bản thân nàng, cô gái ở tuổi này có sự non nớt và mê mang mới bước chân vào xã hội, cũng có ước mơ và ảo tưởng đối với tương lai, là tuổi đẹp nhất trong đời người, nên tươi đẹp mà rạng rỡ, nhưng trên người Cảnh Viên lại không phải, nàng có sự trưởng thành vượt qua bạn cùng lứa tuổi, còn mang theo chút cảm giác vô cảm, đối với tất cả mọi thứ đều tâm lặng như nước. Nàng như vậy lại vô cùng phù hợp với Văn Bắc bị tổn thương tâm lý trong kịch bản, gần như không cần đặc biệt hoá trang gì cả, chỉ đơn giản trang điểm nhẹ nhàng, đã có cảm giác nàng chính là Văn Bắc.

"Được rồi." Chị Vân cười: "Trang điểm cho hai người thật sự quá nhẹ nhàng."

Cảnh Viên mở mắt, gật đầu, xem như đáp lời, Cố Khả Hinh cười: "Đó là kỹ thuật của chị Vân giỏi."

"Chỉ có cô biết nói." Chị Vân hiển nhiên thích nói chuyện với Cố Khả Hinh hơn, sau khi nói xong cô ấy tiến đến bên cạnh Cố Khả Hinh: "Cứ như vậy rất tốt."

Ngoài cửa có âm thanh, chị Vân nói: "Vậy tôi đi ra ngoài trước nhé?"

Cố Khả Hinh cười: "Vâng."

Chị Vân mang theo hộp trang điểm đi ra ngoài, Cố Khả Hinh và Cảnh Viên ngồi cạnh nhau, bàn trang điểm của hai người tựa vào nhau, ngẩng đầu là có thể nhìn thấy nhau trong gương, Cố Khả Hinh mở miệng trước: "Cô Cảnh, tối hôm qua tôi uống nhiều quá, không biết có nói gì không?"

Cảnh Viên nghe cô chủ động nhắc tới tối hôm qua hơi giật mình, rất nhanh đã hoàn hồn, cụp mắt nói: "Không có."

Ngón tay Cố Khả Hinh đặt trên ghế, mảnh khảnh thon dài, cô nói: "Không có là tốt rồi, tôi còn sợ làm chuyện gì khiến cô Cảnh không vui chứ."

Cô nói xong dừng một chút: "Vừa rồi đạo diễn Kỳ cho tôi hai vé vào cửa buổi biểu diễn của Tống Khê, nếu tiện, chúng ta có thể cùng đi xem, sẵn tiện ăn một bữa cơm, coi như xin lỗi cô Cảnh vì tối qua."

Cô nói xong lấy vé từ trong túi ra, đưa cho Cảnh Viên, Cảnh Viên quay đầu, người trước mặt tóc dài buộc thành đuôi ngựa, trán trắng nõn, xương mày nở nang, một thân váy hoa nhí rất bình thường, không khác gì sinh viên vừa ra trường, ngoại trừ tinh xảo xinh đẹp một chút. Cảnh Viên đối diện đôi mắt kia, không đưa tay, khéo léo từ chối: "Xin lỗi, không tiện lắm."

Cố Khả Hinh nghe vậy nhẹ nhàng gật đầu, suy nghĩ một lúc vẫn nghiêng người đặt vé lên bàn nàng, biểu cảm có chút thất vọng, cô trước sau như một đều là nụ cười ôn hòa, đột nhiên lộ ra bộ dáng hơi tổn thương này Cảnh Viên rất không quen.

Cửa bị gõ, giọng Diệp Từ Tịch truyền đến, Cảnh Viên mở miệng: "Vào đi."

Diệp Từ Tịch cầm hai ly cà phê đi vào, cô nàng cười hì hì đưa một ly cho Cố Khả Hinh, nghe thấy giọng nói ôn hòa của cô: "Các cô uống đi, tôi ra ngoài trước."

Diệp Từ Tịch hết cách đành phải đưa một ly cà phê cho Cảnh Viên, nói thầm: "Cô Cố rất bận sao?"

Cảnh Viên nghiêng đầu: "Tìm cô ấy có việc?"

"Không có việc gì." Diệp Từ Tịch cắn môi: "Chỉ là muốn cảm ơn cô ấy."

Cảnh Viên nhíu mày: "Cảm ơn cô ấy?"

Diệp Từ Tịch cười, dáng vẻ vô lo vô nghĩ: "Chị Vân vừa rồi nói tính tình cô lạnh, cô Cố giúp cô nói không ít lời tốt."

"Cô ấy giúp tôi?" Chân mày thanh tú của Cảnh Viên nhíu chặt: "Nói lời tốt?"

"Đúng vậy." Diệp Từ Tịch nói: "Nói cô bản tính như vậy, thật ra là một người rất tốt, theo tôi thấy, cô Cố cũng là một người tốt dịu dàng."

Cảnh Viên nghe thấy những lời này không lên tiếng, ánh mắt nàng khẽ chuyển, dừng ở tấm vé trên bàn trang điểm, mấy phút sau, nàng cầm vé lên bỏ vào trong túi xách của mình.

————————————

Tác giả có lời muốn nói:

Cảnh Viên: Cô Cố đúng là người tốt dịu dàng.

Cố Khả Hinh: Trên giường cũng vậy?

Cảnh Viên:......
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.