Cảnh Viên không phải người sẽ chủ động yêu cầu tài nguyên. Dựa theo bối cảnh của nàng, đừng nói là tiểu hoa, cho dù để nghệ sĩ lão làng diễn cùng nàng cũng không phải không có khả năng. Nhưng cho tới bây giờ nàng đều là tư thái không sao cả, cho nên trong lòng Ngôn Khanh, cũng ngầm thừa nhận tính chất chơi cho vui của nàng.
Không tranh giành cũng không để ý, đó không phải là chơi cho vui thì còn có thể là gì?
Cũng bởi vì điều này, cho tới bây giờ chị ấy đều nghe theo Cảnh Viên, tìm cho nàng tài nguyên nửa vời, có thể lộ mặt, nhưng không cần diễn xuất quá nhiều, làm bình hoa cũng được.
Nhưng hiện tại, nàng lại tự mình muốn tài nguyên.
Ngôn Khanh trầm mặc vài giây, vẫn lớn mật hỏi: "Cảnh Viên, có phải em uống say rồi không?"
Nàng có biết mình đang nói gì không? Việc muốn tài nguyên này đặt trên người ai đều là chuyện rất bình thường, nhưng đặt ở trên người Cảnh Viên lại cực kỳ không bình thường. Nếu nàng cần tài nguyên thì chỉ cần mở miệng nói với ông chủ của nàng một tiếng, cần gì phải hạ thấp mình như vậy?
Khả năng duy nhất chính là, nàng uống quá nhiều.
Cảnh Viên quả thật uống hơi nhiều, cảm giác bị người phản bội cũng không dễ chịu. Tuy rằng nàng và Cố Khả Hinh còn chưa hình thành tình bạn sâu đậm như vậy, nhưng nhát dao cô cắm vào lại là thật, dao đâm vào chỗ mềm mại nhất trong lòng nàng, đau đến mức nàng muốn mắng người cũng không biết mở miệng như thế nào.
Nhưng nàng không say.
Cảnh Viên giương mắt: "Chị Ngôn, em muốn quay phim thật tốt."
Ngôn Khanh gãi đầu, chị ấy không tính là người đại diện khôn khéo gì, cũng không tính là giỏi giang, càng không có bối cảnh. Nếu không thì Cảnh Viên, người lúc trước không ai muốn nhận lại được phân phó đến chỗ chị ấy, nhưng tốt xấu gì cũng coi như ở trong giới vài năm, có một chút kinh nghiệm, bây giờ nghe vậy chị ấy nói: "Muốn quay phim thật tốt?"
Chẳng lẽ là [Đáng giá] cho nàng có ý niệm này?
Tuy rằng MV ngắn, nhưng tình tiết đầy đủ, nàng và Cố Khả Hinh diễn chung lại rất nhiệt huyết, nếu bởi vậy mà nảy ra ý nghĩ muốn quay phim nghe cũng có lý.
Ngôn Khanh nói: "Vậy thì, chị trước nói với ông chủ ——"
Cảnh Viên ngắt lời chị ấy: "Em muốn tự đóng phim."
Lời vừa nói ra, Ngôn Khanh hoàn toàn hiểu, hoá ra là do đại tiểu thư muốn chứng minh bản thân. Nói không chừng là do quay MV rồi nảy sinh "đam mê", chị ấy vội gật đầu: "Được được, chị biết rồi."
Biết ý niệm của Cảnh Viên, vậy thì dễ làm hơn nhiều.
Ngôn Khanh nói: "Vậy gần đây chị tìm cho em thử vai thêm hai bộ phim."
"Em về xem kịch bản trước đi, một tuần sau đi thử vai."
Cảnh Viên mím môi, thanh âm thấp mà trong trẻo: "Ừ, được."
Ngôn Khanh lại dặn dò vài câu mới yên lòng, chị ấy trực tiếp đưa Cảnh Viên về nhà. Dừng lại chờ Cảnh Viên xuống xe xong chị ấy mới thở ra một hơi, Diệp Từ Tịch nói: "Chị Ngôn, chị thật sự muốn tìm chọn phim cho cô Cảnh nhiều hơn à?"
"Em ngốc à." Ngôn Khanh nói: "Lỡ như cô ấy chỉ muốn nhất thời thì sao?"
Có khi qua hết tuần này hoặc có khi đến sáng mai thôi nàng sẽ hối hận vì lời nói đêm nay.
Dù sao hiện tại nàng đang trong trạng thái uống say.
Diệp Từ Tịch bĩu môi: "Em cảm thấy diễn xuất của cô Cảnh rất tốt, chị ấy chỉ là thiếu cơ hội."
Mọi người đều xem nàng như loài dây tơ hồng, cần phải bám vào gia thế của Cảnh gia để tồn tại, không ai nhìn thấy năng lực thật sự của nàng. Xem ra có gia thế quá hiển hách cũng không phải là chuyện tốt.
Ngôn Khanh thở dài: "Không phải vấn đề có được hay không."
Diễn xuất của Cảnh Viên quả thật không tệ, ngoại hình cũng sáng, chỉ cần công ty chịu nâng đỡ thì bồi dưỡng nàng thành tuyến đầu cũng không thành vấn đề. Nhưng công ty muốn nâng đỡ sao? Muốn! Có thể nâng không? Không được!
Cảnh gia phía sau nàng không phải là tốt lành gì, giới giải trí nước lại sâu, nếu như không cẩn thận khiến Cảnh Viên bị ấm ức, đó chính là khiến Cảnh gia chịu ấm ức, công ty nào có thể gánh vác hậu quả này?
Cho nên hai bên ngoan ngoãn giữ hoà khí là được, không ai làm phật lòng ai.
Diệp Từ Tịch nói: "Vậy vừa rồi chị còn đồng ý tìm thêm chút tài nguyên cho chị ấy."
"Tìm thì phải tìm." Bề ngoài vẫn phải làm tròn bổn phận: "Có đi hay không thì tùy cô ấy."
Nói xong chị ấy nhìn ra ngoài, nói với Diệp Từ Tịch: "Về thôi."
Xe bảo mẫu khởi động động cơ, rời khỏi cửa nhà Cảnh gia.
Cảnh Viên không trở về. Sau khi nàng vào biệt thự liền ngồi trong vườn hoa, thời tiết càng ngày càng lạnh, gió lạnh thổi vào người nổi lên từng đợt da gà, nàng xách túi ngồi ở trên ghế dài, bốn phía bay tới mùi thơm nhàn nhạt, còn có hơi ẩm bùn đất.
Đầu óc hỗn độn vì rượu của nàng cũng dần dần tỉnh táo.
Cảnh tranh chấp sáng nay với Cố Khả Hinh lại hiện lên trong đầu, nàng ngả người ra sau, lưng dựa vào mép ghế dài, một tay đặt lên trán.
Lâu lắm rồi không có cảm giác mệt mỏi như vậy.
Nàng nhắm mắt lại.
Quản gia cách đó không xa đi tới, gọi: "Cô chủ."
Còn chưa đến gần đã ngửi thấy mùi rượu, mặt quản gia biến sắc: "Cô uống rượu?"
Xem ra, còn uống không ít, không phải nói hôm nay đi tham gia buổi quảng bá sao? Sao lại có thể uống rượu?
Cảnh Viên mở mắt ra, vẻ mặt quan tâm của quản gia rõ ràng, nàng mím môi: "Cháu không sao."
"Tôi đỡ cô đi vào nghỉ ngơi?"
Cảnh Viên tự nhiên gật đầu.
Nàng được dìu vào biệt thự, quản gia đưa nàng đến cửa phòng nói: "Tôi nấu canh giải rượu cho cô."
"Không cần." Cảnh Viên cũng không bởi vì uống rượu mà cảm thấy khó chịu, ngược lại, nàng cảm thấy say như không say rất tốt, ít nhất đầu đau có thể che giấu nỗi đau trong lòng, cũng có thể khiến nàng bớt suy nghĩ rất nhiều chuyện.
Chẳng trách người khác nói rượu là thứ tốt.
Nàng nói: "Chú đi ra ngoài đi, cháu nghỉ ngơi một lát sẽ không sao."
Quản gia vẫn lo lắng: "Thật sự không cần canh giải rượu sao?"
Cảnh Viên phất tay: "Không cần."
Quản gia cũng không dám hỏi nữa, ông ấy đành phải đóng cửa lại đi ra ngoài.
Toàn bộ căn phòng yên tĩnh, bóng dáng Cảnh Viên lảo đảo đi tới cửa sổ, nhìn phía dưới, nhìn bên ngoài, nhìn phong cảnh, nhìn thời tiết, nàng đứng như người gỗ, không nhớ nhìn bao lâu mới hoàn hồn, mò đến bên giường, lấy điện thoại từ trong túi xách ra.
Mở ra, tìm kiếm, sau khi nhìn thấy tên Tiêu Tình nàng thoát khỏi giao diện, tắt di động.
Không tới vài giây, lại cầm lên.
Cứ lặp đi lặp lại, nàng không nhớ mình đã làm hành động như vậy mấy lần, mãi khi nhìn cái tên kia đến đôi mắt đau nhói mới cố lấy dũng khí gửi một tin nhắn.
—— Dì ơi, dì đang bận sao?
Tiêu Tình vừa mới chuẩn bị nghỉ ngơi, nhận được tin tức này sửng sốt một lúc, lại nhìn tên, quả nhiên là Cảnh Viên.
Nàng đã nhiều năm không liên lạc riêng với bà ấy.
Lịch sử gửi tin nhắn lần trước đều không tìm thấy.
Tiêu Tình nằm ở bên giường, trả lời nàng: Sao vậy Viên Viên?
Gửi xong còn trêu chọc: Lần trước trở về không thấy con, mẹ con nói con đi gặp bạn, xem ra Viên Viên của chúng ta trưởng thành rồi.
Bạn.
Chữ này thật khiến Cảnh Viên cay mắt. Nàng ở trên giường, chậm rãi cuộn tròn người, gió lạnh ngoài cửa sổ như đang than thở, nàng dường như cũng nghe được tiếng nghẹn ngào nức nở của chính mình nơi lồng ngực.
Hai tay nàng khó chịu nắm chặt điện thoại, dừng một hồi lâu mới trả lời: Vâng, lần trước có việc, xin lỗi dì.
—— Nói cái gì vậy, các con đã lớn rồi, có vòng giao tiếp của mình là rất bình thường, dì biết cũng vui, lần sau dì về, con có thể dẫn bạn tới gặp dì.
Trái tim đau đớn của Cảnh Viên rốt cuộc cũng được tiếp thêm sức mạnh, như từng luồng hơi ấm len lỏi chậm rãi thâm nhập.
Nàng ở trên giường trở mình, trả lời: Vẫn là không được.
—— Làm sao vậy?
—— Con và cô ấy, quan điểm không hợp.
Tiêu Tình cười, gõ chữ cũng nhanh hơn một chút: Viên Viên, người có rất nhiều mặt, phải hiểu nhiều mới biết được có hợp hay không. Dì với mẹ con lúc mới quen biết còn cãi nhau kìa, hiện tại không phải cũng là bạn bè nhiều năm như vậy sao?
Cảnh Viên nhìn chằm chằm mấy chữ này, lắc đầu.
Cố Khả Hinh quả thật có rất nhiều mặt, nhưng mặt nào nàng cũng ghét.
Tiêu Tình chỉ coi nàng là trẻ con cáu kỉnh, cười cười gửi tin nhắn: Không sao, nói không chừng lần sau trở về, hai đứa lại làm hòa.
Cảnh Viên siết chặt điện thoại, cụp mắt, lật đi lật lại lời của Tiêu Tình rất nhiều lần mới trả lời: Dì, lúc trước tại sao dì lại vào giới giải trí?
Tiêu Tình nhìn thấy nàng gửi tin nhắn tới ý cười không ngừng, nhiều năm trôi qua như vậy, người hỏi bà ấy câu này rất nhiều, cô Tiêu cũng thành một danh từ thời đại, bà ấy càng đứng ở đỉnh cao nhìn xuống thế giới.
Muốn hỏi tại sao.
Tiêu Tình cho tới bây giờ chưa từng thẳng thắn trả lời như vậy: Bởi vì, dì muốn nổi tiếng.
Không có đạo lý sâu sắc, không có câu chuyện cảm động lòng người, bà ấy chỉ là thuần tuý mà đơn thuần, muốn nổi tiếng.
Cảnh Viên nhìn vài giây, phút chốc cười, nàng gõ chữ: Con cũng muốn.
Giờ khắc này hai người như thể trở lại nhiều năm trước, lúc Cảnh Viên còn nhỏ, cha mẹ nàng không ở bên cạnh nên gửi nàng cho Tiêu Tình chăm sóc, ban ngày nàng đi theo Tiêu Tình đến đoàn phim quay phim, buổi tối hai người cùng nhau nghỉ ngơi, bà ấy sẽ ôm mình, đọc một vài câu chuyện, nhưng mà nàng không thích nghe, nàng thích nhất nghe Tiêu Tình kể chuyện của mình.
Kinh nghiệm của bà ấy, so với trong truyện cổ tích đặc sắc hơn vạn phần, bà ấy kể lần đầu tiên quay phim, nói lần đầu tiên đứng trên bục nhận giải thưởng, nói lần đầu tiên chuẩn bị bản thảo diễn thuyết, Tiêu Tình ở trước mặt người ngoài không gì không làm được, ở trong mắt nàng, chính là người dì ôn hòa có thể tâm sự.
Nghe bà ấy kể chuyện, dường như có thể mang đến cho mình dũng khí vô hạn.
Vậy nên dù đã nhiều năm trôi qua nhưng mỗi lần nàng bị thương tổn đều không kiềm chế được muốn tìm bà ấy.
Tiêu Tình nhìn thấy tin nhắn của nàng bật cười, gửi tin nhắn: Muốn thì làm hết sức mình.
Hãy làm hết sức mình.
Ngón tay Cảnh Viên đặt ở khóe môi, nhẹ nhàng cắn.
Cả căn phòng yên tĩnh, nàng không trả lời nửa chữ.
Cảnh Viên nghỉ ngơi ba bốn ngày, không ra khỏi cửa nhà nửa bước, mỗi ngày thức dậy chính là ở dưới lầu ngắm hoa, đi dạo trong đình, tin tức trên mạng nàng không xem nhiều, nhưng tin tức về bài hát mới vẫn biết một hai cái.
[Đáng giá] đứng đầu bảng xếp hạng.
Mặc kệ là bài hát hay MV, độ thảo luận và lượng download đều cao chưa từng có, tên nàng và Cố Khả Hinh buộc chặt với nhau, nàng không thích xem, cũng không làm gì được được, dứt khoát không lên mạng.
Mắt không thấy tâm không phiền.
Nàng không xem nhưng người đại diện của nàng mỗi ngày đều nhìn chằm chằm vào hot search. Độ phổ biến của ca khúc vượt qua sức tưởng tượng của chị ấy, cũng làm cho chị ấy một lần nữa nghĩ đến lời của Cảnh Viên. Thực ra ngày hôm sau chị ấy đã muốn liên hệ với Cảnh Viên, thử hỏi xem lời nàng nói hôm trước có phải uống say rồi nói mớ không, nhưng chị ấy không có lá gan đó nên vẫn nhịn đến ngày hôm nay.
Gần đây độ hot của nàng không ngừng tăng, chị ấy cũng dùng tên Cảnh Viên nộp vào vài đoàn phim, có hai người đã hồi âm, một người trong đó sau khi chị ấy nhận được thông báo liền lập tức liên lạc với Cảnh Viên.
"Là vai nữ phụ." Ngôn Khanh nói: "Đất diễn rất nhiều."
Chị ấy nói tới đây có chút do dự: "Có điều là phim remake."
Phương diện phim remake này không tốt, sẽ làm người ta nhịn không được so sánh với phim gốc, hơn nữa phim gốc này còn rất nổi tiếng. Lúc đầu Ngôn Khanh không muốn thử bộ phim này, nhưng nghe nói Cố Khả Hinh ở đây, chị ấy cảm thấy Cảnh Viên và Cố Khả Hinh đóng phim, vô cùng đáng xem, cho nên muốn thử xem sao, không ngờ tới bên đoàn phim đồng ý thử vai.
Chị ấy không nắm bắt được thái độ của Cảnh Viên, nếu như ngày đó nàng chỉ thuận miệng nói, vậy hiện tại vừa hay có thể dùng phim remake làm lý do. Chị ấy cũng coi như quan tâm đến cảm xúc của Cảnh Viên, hạ cho nàng một bậc thang để đi xuống.
Không ngờ Cảnh Viên không muốn xuống bậc thang, nàng trả lời: "Remake cũng không sao."
Dù sao bây giờ Cảnh Viên còn không bằng người mới, nàng dừng một chút, kiên định nói: "Em có thể thử xem."
————————————
Tác giả có lời muốn nói:
Cảnh Viên: Quan điểm của con và cô ấy không hợp.
Cố Khả Hinh: Quan điểm không hợp, trên giường hợp là được.