Cảnh Viên đã từng nghĩ, người xấu cũng có giới hạn, nhưng "bạn tốt" của nàng đã dạy cho nàng một bài học sâu sắc, dùng hành động thực tế nói cho nàng biết, cái gì là đã xấu thì không có giới hạn.
Sau đó nàng nghĩ, nếu không có cách ngăn cản người khác xấu xa, vậy thì khống chế chính mình, không tiếp nhận ý tốt của người khác.
Hoàn toàn tách biệt với người khác, nàng là nàng, người khác là người khác, tốt hay xấu, không liên quan đến nàng.
Cho nên nàng che đậy mọi thứ với bên ngoài, cố chấp làm một con người của riêng mình. Nhưng Cố Khả Hinh cho nàng một đòn cảnh cáo, thì ra, nàng như thế này cũng vẫn bị nhớ thương.
Trong phòng nghỉ rất yên tĩnh, Cố Khả Hinh rời đi đã là chuyện nửa tiếng trước, nàng một mình ngồi ở trước bàn trang điểm, người trong gương ánh mắt dại ra, vẻ mặt nóng giận đã bị mờ mịt thay thế, khóe mắt nàng ửng đỏ, nhưng không có một tia bọt nước.
Càng là lúc này, lại càng nhớ Úc Trì, nhớ Tiêu Tình, nhớ những ý tốt của họ.
Cảnh Viên ho nhẹ một tiếng, ngực rầu rĩ, ngoài cửa truyền đến tiếng vang, Diệp Từ Tịch nhỏ giọng nói: "Cô Cảnh?"
Giọng nói nhỏ nhẹ, rất cẩn thận, dường như sợ quấy rầy nàng. Cảnh Viên quay đầu nhìn ra bên ngoài, không biết sao lại nhớ đến lời Cố Khả Hinh vừa nói.
Một con dê rơi vào bầy sói, tất cả sói đều bó tay vì phía sau con dê này có hai con sư tử.
Cho nên, bọn họ đều sợ nàng.
Nhưng nàng có thể đi được bao xa dưới sự che chở của cha mẹ chứ?
Cảnh Viên lại ho khan một trận, rầu rĩ trong ngực chuyển hóa thành lưỡi dao, đâm vào tim nàng, vụt ra không nhìn thấy máu, đau đến mặt nàng trắng bệch.
"Vào đi." Nàng khẽ nói, ngữ khí bình tĩnh.
Bên ngoài, Diệp Từ Tịch và Ngôn Khanh liếc mắt nhìn nhau.
Cảnh Viên vào phòng nghỉ liền nói mình có việc muốn nói chuyện với Cố Khả Hinh, bảo họ ở bên ngoài chờ, nhưng là Cố Khả Hinh đã đi ra nửa tiếng rồi, cũng không thấy nàng mở cửa, họ tất nhiên không dám tự tiện đi vào, đành phải canh giữ ở ngoài cửa, hậu trường người đến không nhiều lắm họ mới gõ cửa.
Ngôn Khanh sau khi đi vào liền nhìn thấy Cảnh Viên ngồi trước bàn trang điểm, cũng không tẩy trang, cũng không thay quần áo, chị ấy có hai phần khó hiểu: "Cảnh Viên?"
Cảnh Viên nghiêng đầu nhìn chị ấy, khóe mắt có chút đỏ ửng, lông mi dài mà cong, ánh mắt mê mang.
"Em làm sao vậy?"
Chị ấy hỏi, đi tới, đứng ở phía sau Cảnh Viên: "Sao không thay đồ, cũng không tẩy trang?"
"Bên ngoài còn đang chờ ăn cơm."
Buổi quảng bá kết thúc viên mãn. Ba tiếng trước, [Đáng giá] leo lên các nền tảng âm nhạc lớn, chỉ từ đánh giá và lượt xem liền biết bài hát này sắp hot, còn có không ít cư dân mạng xem xong MV còn tua lại nhiều lần, tự chủ quảng bá, ngược lại là giúp các cô tiết kiệm không ít sức lực.
Ngôn Khanh cũng xem MV, bình tĩnh mà xem xét, bất kể là lập ý hay là phong cách tổng thể, đều thuộc về thượng lưu.
Không câu nệ không gian tình yêu, nhưng cũng không thoát khỏi ý chính của tình yêu, cái chết của Giang Mộ Nam là phần đặc sắc nhất của MV, bộ dạng khóc lóc thảm thiết của Cảnh Viên đến nay vẫn còn trong đầu Ngôn Khanh.
Là chị ấy đánh giá thấp sức bật và diễn xuất của Cảnh Viên.
Cư dân mạng cũng đang kinh ngạc cảm thán, gần đây nàng đứng ở nơi đầu sóng ngọn gió, hiện tại cho ra tác phẩm, cái đầu tiên đã bị người ta kéo ra xoi mói, nhưng ngay cả cư dân mạng xoi mói cũng không thể không thừa nhận.
Biểu hiện của Cảnh Viên trong MV này, là thật sự đặc sắc.
Còn có đoạn các cô có hôn hay không, so sánh với cái chết phía sau, thêm tiếc nuối nói không nên lời.
Mới vừa phát hành không bao lâu, đã có người kêu la muốn xem nàng và Cố Khả Hinh đóng phim chung.
Cảnh Viên còn không biết hướng đi trên mạng, nàng nghe vậy nhìn gương hít sâu một hơi, sau đó đứng dậy vào phòng thay đồ thay quần áo. Ánh mắt lướt qua nơi Cố Khả Hinh treo quần áo, nàng nắm chặt vạt áo, rồi lướt đi ánh nhìn.
Bên ngoài Ngôn Khanh nhìn chằm chằm bóng lưng Cảnh Viên nói: "Có cảm thấy cô ấy rất kỳ lạ không?"
Diệp Từ Tịch vội vàng gật đầu: "Có ạ!"
"Gần đây cô ấy làm sao vậy?"
"Không biết."
Tiếng Cảnh Viên mở cửa cắt ngang cuộc nói chuyện của hai người, Ngôn Khanh vẫy tay với nàng: "Lại đây chị tẩy trang cho em."
Nàng đi qua ngồi ở trên ghế ngẩng đầu, mặc Ngôn Khanh ở trên mặt nàng bận rộn, Diệp Từ Tịch ở bên cạnh nói: "Tiệc mừng công vẫn còn nửa tiếng nữa."
Cô nàng hỏi Cảnh Viên: "Cô Cảnh chị còn đi không?"
Thường ngày Cảnh Viên không thích nhất là tham gia loại náo nhiệt này, tiệc đóng máy cũng lười tham gia, đừng nói tiệc mừng công, cho nên nàng thật đúng là đắn đo bất định.
Cảnh Viên nhìn vào gương vài giây, người bên trong dần dần khôi phục mặt mộc, không có biểu cảm gì, vẻ mặt lãnh đạm.
Nàng quay đầu nói: "Đi thôi."
Làm như hoài nghi đôi tai của mình, Diệp Từ Tịch móc móc, nghi hoặc nói: "Là, là đi sao?"
Ngôn Khanh đẩy cánh tay cô nàng: "Đi chứ."
"Tiệc mừng công đương nhiên phải đi."
Cảnh Viên mím môi.
Diệp Từ Tịch lần này đã hiểu, cô nàng ngoan ngoãn đứng ở bên cạnh.
Ngôn Khanh giúp Cảnh Viên tẩy trang xong hỏi: "Còn trang điểm nữa không?"
Cảnh Viên khác với những nghệ sĩ khác, thường xuyên để mặt mộc. Nàng có làn da tốt, bền bỉ, chỉ riêng việc để mặt mộc đã có thể vượt trội hơn hẳn một đám nghệ sĩ được trang điểm kỹ lưỡng. Vì vậy, dù có trang điểm hay không, cũng không ảnh hưởng gì nhiều.
Ánh mắt người trong gương dần dần trong suốt, sáng ngời, đồng tử biến thành màu đen. Cảnh Viên nhìn chằm chằm vài giây, nghiêng đầu nói: "Phiền chị Ngôn trang điểm nhẹ cho em."
"OK luôn!" Ngôn Khanh thụ sủng nhược kinh, hầu hạ thiên kim đại tiểu thư như vậy thứ không tốt duy nhất chính là không tốt đối với trái tim.
Lúc lên lúc xuống, lúc nhanh lúc chậm.
Một câu cảm ơn khiến Ngôn Khanh kinh ngạc bối rối mất phương hướng.
Ngôn Khanh trang điểm nhẹ cho Cảnh Viên, tươi mát thanh lịch như phù dung, chị ấy nhìn vào gương vài giây: "Trang điểm này được không?"
"Rất đẹp." Cảnh Viên nói nhiều hơn: "Cảm ơn chị Ngôn."
"Không cần không cần." Ngôn Khanh buông cọ trên tay xuống: "Vậy chúng ta đi thôi."
Cảnh Viên đứng dậy, đi bên cạnh chị ấy, nghe chị ấy nói: "Chị nhận cho em một bộ phim, là vai nữ phụ, vai diễn này rất hay, quan trọng nhất không có bất kỳ cảnh kích tình hay cảnh hôn nào, chỉ là thời gian xuất hiện trước ống kính không dài..."
"Có kịch bản không?" Cảnh Viên nghiêng đầu, Ngôn Khanh nói: "Có, lát nữa cơm nước xong sẽ đưa cho em."
Cảnh Viên khẽ gật đầu.
Nàng đi về phía khách sạn tiệc mừng công, hai tay nắm chặt, đầu óc hỗn độn dần dần tỉnh táo.
Lời nói của Cố Khả Hinh, trước kia nàng chưa từng nghi ngờ, hiện tại cũng sẽ không nghi ngờ. Trên tay cô tất nhiên có "chứng cứ" mẹ nàng làm việc, nàng có thể mượn sức mạnh của Cảnh gia, để Cố Khả Hinh rời đi, nhưng khó lòng phòng bị, người này chính là rắn độc, ai cũng không chắc khi nào cô quay lại cắn một phát.
Lúc trước bởi vì Vọng Thư, Cảnh gia và Tiêu gia trở mặt, nếu như cô mượn tay Tiêu gia —— cũng không phải không có khả năng.
Cô đều có thể tính toán đến trên đầu cha mẹ nàng, Cảnh Viên không cho rằng cô còn có cái gì là không làm được.
Cho nên, phải nhịn, phải nuốt xuống cục tức này.
Nuốt không trôi, cũng phải nuốt xuống!
Cằm Cảnh Viên căng chặt, mím môi, cảm xúc trước ngực quay cuồng, nhưng trên mặt lại nhìn không ra mảy may.
Đến tiệc mừng công vừa đúng giờ cơm, Kỳ Liên sắp xếp vị trí cho các cô, ánh mắt Cảnh Viên nhìn xung quanh một vòng, lạnh lùng nhìn, cũng không phát hiện bóng dáng Cố Khả Hinh, phía sau có người nghị luận.
"Sao cô Cố không tới?"
"Nghe nói là phải đi thử vai phim mới, tới không kịp."
"Cô Cố thật chuyên nghiệp, người như vậy mà không nổi tiếng, trời thật bất công."
Cảnh Viên rũ mắt, ngồi ở trên ghế, nghe được âm thanh của họ cảm xúc quay cuồng càng sâu. Nàng đã từng là như thế, ôm ý niệm đơn giản trong đầu, cảm thấy Cố Khả Hinh tốt đến thế mà lại không nổi tiếng, ông trời thật bất công.
Thật sự là biết mặt không biết lòng.
"Cô Cảnh." Một cái ly đưa tới: "Quay phim vất vả rồi, uống một ly?"
Ngôn Khanh hỗ trợ khéo léo từ chối: "Xin lỗi, Cảnh Viên tửu lượng không tốt, cô ấy không quá..."
Sắc mặt Cảnh Viên như thường nhận lấy ly từ tay Tống Khê, mở miệng nói: "Cô Tống cũng vất vả rồi."
Tống Khê khóe miệng giương lên nụ cười, cô ấy ăn mặc quái dị, tính cách quái đản. Tuy rằng khen là tiểu thiên hậu nhưng thật sự nhân duyên bình thường, cô ấy nhìn thấy Cảnh Viên liền rất thích, bởi vì cô ấy cảm thấy, họ là cùng một loại người.
Cũng may, Cảnh Viên không từ chối cô ấy.
Tống Khê ngồi bên cạnh nàng: "Lát nữa cơm nước xong, cô Cảnh có rảnh không?"
Cảnh Viên nghiêng đầu: "Cô Tống có việc?"
"Không có chuyện gì đặc biệt." Tống Khê cười: "Muốn hẹn cô Cảnh uống một ly."
Cô ấy nói xong ngón tay gõ gõ trên mặt bàn, ý bảo rõ ràng. Cảnh Viên không hiểu những quy tắc kia cũng có thể hiểu được ý của cô ấy, nàng cụp mắt, dừng vài giây, cười: "Xin lỗi cô Tống, lát nữa tôi còn phải đi thử vai."
Tống Khê nhướng mày: "Vậy cô Cảnh còn rất bận."
Cảnh Viên mím môi cười cười, không đáp lời nữa.
Tống Khê thấy hẹn không được bèn bưng ly đến một bàn khác. Cảnh Viên ngồi ở trước bàn cúi đầu nhìn chiếc ly và người xung quanh, nâng ly rồi cạn ly, khuôn mặt tươi cười chào đón nhưng trong đó có được mấy phần thật lòng?
Nàng lắc đầu, nâng ly rượu trên bàn lên uống một hơi cạn sạch.
Hôm nay nàng quả thật không thích hợp, ngay cả loại rượu bình thường không thích nhất cũng uống rất nhiều ly, Ngôn Khanh sợ nàng gặp chuyện không may, đi WC cũng đi theo, mắt thấy nàng đi ra khỏi nhà vệ sinh, Ngôn Khanh vội hỏi: "Vẫn ổn chứ?"
"Nếu không chúng ta về trước đi? Chị nói với Kỳ Liên một tiếng."
Trả lời nhàn nhạt, giọng nói trầm thấp, trạng thái cũng không quá kém, Ngôn Khanh nói: "Em ở đây chờ chị đi, chị đi chào Kỳ Liên, rồi chị đưa em về."
Cảnh Viên cũng không muốn trở lại bàn rượu, nàng gật đầu: "Được."
Sau khi Ngôn Khanh rời đi, nàng lui về phía sau hai bước, bên cạnh nhà vệ sinh là đầu hành lang, nàng đứng ở đó, nhìn vào bên trong, không nhúc nhích. Phía sau có người đi giày cao gót tới, thân hình cô ấy nghiêng đi, vào trong hành lang.
Bên ngoài và bên trong cách một cánh cửa, người Cảnh Viên vừa mới nhìn thấy là Tống Khê, vừa mới từ chối, nàng không muốn lén lút gặp.
Ngoài cửa truyền đến tiếng nói chuyện nhỏ.
"Chị Tống, chị hẹn cô Cảnh rồi à?"
Tống Khê cúi đầu nhìn đường: "Hẹn rồi."
Trợ lý vẻ mặt hóng hớt: "Thành công không?"
Tống Khê cười khẽ, vươn tay vỗ vai trợ lý: "Không, cô ấy từ chối."
"Cũng đúng." Trợ lý gật đầu: "Em nghe nói cô ấy rất khó hẹn."
Cô ấy nói xong nhìn về phía Tống Khê, lấy lòng nói: "Haizz, thanh cao như vậy, còn không phải bởi vì cô ấy là người Cảnh gia..."
Tiếng nói chuyện rút đi, Cảnh Viên đứng ở hành lang, chuông điện thoại đột nhiên vang lên, nàng cúi đầu nhìn, là Ngôn Khanh trở về không tìm được nàng nên gọi điện thoại.
Nơi này tuy rằng không phải ai cũng có thể vào, nhưng Cảnh Viên uống say, chị ấy thật sợ nàng tùy tiện đi theo người khác.
Cảnh Viên nhìn chị ấy lo lắng không lên tiếng, chỉ nhìn chằm chằm chị ấy một hồi lâu, ánh mắt sáng quắc.
Ngôn Khanh có hai phần khó hiểu, chị ấy vươn tay quơ quơ: "Cảnh Viên?"
Chị ấy lẩm bẩm: "Say rồi sao?"
Say rồi.
Đúng là hơi say.
Nhưng say rồi vẫn không quên được áp lực khó chịu và nỗi buồn nghẹn chặn trong lồng ngực, đau thắt.
Cảnh Viên chậm rãi hô hấp, thấp giọng nói: "Chúng ta về sao?"
"Về." Ngôn Khanh nói: "Chị đã chào hỏi đạo diễn Kỳ rồi."
Cảnh Viên không chần chờ, cúi đầu nói: "Đi thôi."
Ngôn Khanh đi theo phía sau nàng.
Hai người ra khỏi khách sạn đi đến bãi đỗ xe, Diệp Từ Tịch đã sớm ở đây chờ, nhìn thấy các cô vội vàng mở cửa. Cảnh Viên ngồi lên, Ngôn Khanh nói: "Em uống không ít rượu, chờ lát nữa về nhà nghỉ ngơi cho khoẻ đi."
"Chị Ngôn." Cảnh Viên hỏi: "Kịch bản đâu."
"À đúng." Ngôn Khanh lấy từ trong túi ra một túi tài liệu: "Ở đây."
Cảnh Viên hai tay nhận lấy túi tài liệu, uống rượu xong đầu óc hôn mê, hai gò má ửng đỏ nhưng hai mắt sáng lên thần kỳ, đồng tử đen như mực, sâu không thấy đáy. Nàng quay đầu nhìn về phía Ngôn Khanh nói: "Chị Ngôn, em có thể nhờ chị một chuyện không?"
Ngôn Khanh vội nói: "Em nói đi."
Cảnh Viên nắm lấy mép túi tài liệu, ngón tay siết chặt, đầu ngón tay trắng bệch, nàng mím môi, qua vài giây nói: "Có thể ——"
Cô thở ra một hơi, tiếp tục nói: "Có thể cho em thêm chút tài nguyên không?"