Vì Em Là Định Mệnh

Chương 12: BÁNH MẬT VỊ ĐẮNG



Sự xuất hiện của người con gái tên Chu Nhĩ Tình đó vốn dĩ chẳng hề liên quan gì đến Chiêu Đình Vỹ Hân, nhưng thật tâm trong lòng cô lại thấy khó chịu một cách khó hiểu. Tối hôm nay, một đêm tâm trạng không tốt khiến cô phải tìm tới hơi men.

Cô ngồi một mình trên sân thượng, vừa hóng gió vừa nhâm nhi thì Chiêu Đình Vỹ Kỳ tìm tới.

"Chủ động đến gặp người ta, rồi giờ lại tự gặm nhấm nỗi sầu là sao vậy Hân?"

Chợt nghe thấy giọng nói hờn trách của anh trai, Vỹ Hân lập tức bào chữa.

"Sầu gì? Rồi gặp ai? Tại khó ngủ nên mới lên đây uống một ít thôi, chứ ai lại làm em buồn được."

"Thật không? Chứ theo anh biết thì trưa nay em đến nhà của Kiều Mặc Nhiên. Nói thật đi, có phải hai đứa muốn quay lại với nhau?"

Chiêu Đình Vỹ Kỳ lúc này vô cùng nghiêm túc, ánh mắt cũng đanh thép xoáy sâu vào từng biểu cảm của cô em gái, nhưng Vỹ Hân thì vẫn hết sức bình thản, dửng dưng trả lời:

"Quay lại gì chứ? Anh ta có bạn gái mới rồi, liên quan gì đến em nữa mà quay lại."

"Cái anh muốn hỏi là em có từng suy nghĩ đến chuyện quay lại với Kiều Mặc Nhiên không?"

"Anh hai, hôm nay anh làm sao vậy? Toàn hỏi mấy câu vớ vẩn, em với anh ta chia tay hai năm rồi, tình cảm còn đâu mà quay lại."

"Anh chỉ sợ tới lúc em biết được sự thật thì lại mềm lòng."

Vỹ Kỳ vừa vô ý nói ra điều gì đó, mà đến khi anh nhận ra thì Vỹ Hân đã nhìn anh bằng ánh mắt tò mò.

"Sự thật gì? Nó liên quan tới Kiều Mặc Nhiên hay sao?"

"Ừ thì..."

Reng reng reng...

Vỹ Kỳ còn chưa kịp nói gì, thì chuông điện thoại đã trực tiếp cắt ngang, thế là anh phải gác lại chuyện đó để trả lời điện thoại.



Vỹ Hân lại tiếp tục uống, chỉ là cô thấy trong lòng không vui nên phải nhâm nhi thứ thức uống này cho dễ chịu. Đợi tới lúc Vỹ Kỳ quay lại thì câu chuyện lúc nãy anh cũng không còn muốn nói nữa, mà chỉ nhẹ nhàng khuyên nhủ cô vài câu.

"Hân này, thật ra anh muốn khuyên em hãy thử mở lòng với người khác, chứ cô đơn hoài sẽ ảnh hưởng tới chất lượng cuộc sống. Yêu đi, để có người thay anh quản em nữa."

"Hơ, anh nằm mơ cũng chẳng thấy có ai dám quản thúc em đâu. Anh lo cho thân anh đi, 30 tuổi rồi mà vẫn chưa có mối tình vắt vai kìa."

"Anh là đàn ông, kết hôn muộn một chút cũng không sao. Còn em là con gái, lỡ ế tới già là không ai thèm cưới đâu."

"Kệ, thà ế lâu năm còn hơn yêu lầm."

...----------------...

Mới hơn sáu giờ sáng, Chu Nhĩ Tình đã bắt gặp hình ảnh Kiều Mặc Nhiên loay hoay trong bếp, tiến tới gần mới biết anh đang làm bánh, mà còn là món bánh mật ong cô thích nhất, nên lúc này khó tránh khỏi cảm giác vui thích trong lòng.

"Mặc Nhiên, anh làm bánh cho ai đó?"

"Anh thấy trời vào đông bắt đầu lạnh, nên làm ít bánh mật ong để giữ ấm thanh quản cho cả nhà mình thôi."

Miệng nói làm cho cả nhà, nhưng Chu Nhĩ Tình lại thấy anh đang chất bánh vào hộp như sắp mang ra ngoài cho ai đó nên không khỏi hiếu kỳ.

"Ngoài người trong nhà thì anh còn định đem cho ai nữa hả?"

"Ừm, anh đem cho Hân Hân, em ấy thích bánh này lắm."

Kiều Mặc Nhiên trả lời rất nhanh, nét mặt còn rất hào hứng, khiến Nhĩ Tình trong thấy liền hiểu ra vấn đề.

"Hân Hân là cô gái hôm qua sao?"

"Ừm, là em ấy."

"Vậy mối quan hệ của hai người chắc đâu phải chỉ là đối tác..." Chu Nhĩ Tình cẩn thận thăm dò.

"Đúng rồi, không phải đối tác mà là bạn."



"Bạn thế nào mà được anh tận tâm vậy?"

Chu Nhĩ Tình càng hỏi càng đi xa vấn đề Kiều Mặc Nhiên muốn trả lời, nên lúc này anh bắt đầu lảng tránh.

"Bạn thế nào tự anh biết là được rồi."

Thái độ của người đàn ông tất nhiên khiến Nhĩ Tình thoáng hụt hẫng, ngại ngùng, cũng may là Kiều Lam Anh đã ra tới và xua tan bầu không khí ngột ngạt giữa hai người.

"Em thấy sức khỏe thế nào rồi? Hình như định đi làm lại đúng không?"

"Em khỏe rồi, lát nữa sẽ ghé qua công trình một chút."

"Sáng nay Vỹ Hân cũng sẽ qua đó khảo sát, em chính là muốn lấy chuyện công che lấp chuyện riêng?"

"Bạn bè gặp nhau cũng là lẽ thường tình mà chị."

"Sao cũng được, nhưng tối nay nhớ tranh thủ về sớm để đưa Nhĩ Tình ra ngoài chơi đó. Con bé có lòng về đây thăm em, thì em cũng phải cư xử cho tử tế vào."

"Em biết rồi." Kiều Mặc Nhiên cười gượng.

Sau bữa sáng, anh đến công trình khách sạn đang thi công và gặp tận mặt, trao tận tay hộp bánh do chính tay mình làm cho Vỹ Hân. Khi thấy hộp bánh, cô chỉ khẽ cau mày một chút.

"Cho tôi à?"

"Ừm, cho em. Thời tiết se lạnh này ăn bánh mật ong là tốt nhất."

Kiều Mặc Nhiên vui vẻ trẻ lời, sâu trong ánh mắt cũng chứa đầy sự mong chờ khoảnh khắc cô nếm thử chiếc bánh do tự tay anh làm. Nhưng mà ngay sau đó, hành động lẫn lời nói của cô lại khiến anh lạc lõng trong phút chốc.

"Trợ lý Trần, mang bánh phát cho mọi người ăn đi, tôi không thích đồ ngọt."

Công sức làm bánh mấy tiếng, cuối cùng đổi được một phút đắng ngắt trên đầu môi, khiến anh chỉ còn biết cười nhạt.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.