Chiêu Đình Vỹ Hân vừa nấu xong bữa trưa cũng là lúc nghe thấy tiếng chuông vang lên ngoài cửa. Cô biết đây không phải nhà mình nên không tự ý mở cửa cho khách, nhưng chờ mãi vẫn không thấy Kiều Mặc Nhiên ra xem ai tới, và chuông cửa lại réo gọi nên cô mới miễn cưỡng đi ra mở cửa.
Sau đó, người xuất hiện trước mặt Vỹ Hân là một cô gái trẻ đẹp, dáng vẻ thanh tao. Gặp cô, người phụ nữ ấy liền tỏ ra khá bất ngờ.
"Chị là..."
"Tôi là đối tác của Kiều Mặc Nhiên, còn cô là..?" Vỹ Hân bình thản tự giới thiệu.
"À tôi là Chu Nhĩ Tình, bạn của Mặc Nhiên. Giờ tôi có thể vào nhà không?"
"Ờ được chứ, cô vào đi, anh ấy đang ở trong phòng."
"Cảm ơn chị!"
Đi cùng cô gái là chiếc va-li khá to, khiến Vỹ Hân phải đăm chiêu không biết người bạn này của Kiều Mặc Nhiên từ đâu tới mà lại mang theo cả hành lý thế này.
"Mặc Nhiên ở trong phòng nào vậy chị?"
"Trong phòng đó."
Vỹ Hân chỉ tay về phía phòng ngủ của Kiều Mặc Nhiên, thế là Chu Nhĩ Tình liền mỉm cười với cô, rồi tự nhiên tiến tới gõ cửa phòng.
Cốc cốc cốc...
Không lâu sau đó, cánh cửa cũng được người đàn ông rộng mở. Mới đầu, anh cứ tưởng là Vỹ Hân nhưng tới khi nhìn thấy Chu Nhĩ Tình đang đứng đối diện thì nét mặt anh có chút khựng lại.
"Bất ngờ lắm đúng không? Em nghe chị Lam Anh nói sức khoẻ anh dạo này không tốt nên lập tức bỏ hết công việc để chạy về đây thăm anh nè, anh vui không?"
"À ừm... đúng là bất ngờ thật."
Kiều Mặc Nhiên khẽ cười gượng, miệng nói mà mắt anh thì cứ nhìn ra phía sau xem biểu cảm của Vỹ Hân thế nào, nhưng lúc này thì cô đâu có quan tâm tới anh, mà đã chuẩn bị túi với áo ra về, khiến anh phải vội bước tới dò hỏi.
"Hân, em định về hả?"
"Ừm, cơm nước nấu xong hết rồi đó, vừa vặn có thể để anh đãi bạn. Giờ tôi phải về tập đoàn giải quyết công việc rồi." Vỹ Hân trả lời xong là đi thẳng ra cửa.
Kiều Mặc Nhiên thấy vậy cũng vội vã đuổi theo giữ cô lại.
"Em ở lại ăn với anh rồi hãy về."
"Tôi chỉ nhận lời mang thức ăn đến cho anh thôi, chứ không có ý định sẽ dùng bữa cùng anh. Mà giờ anh có bạn rồi đó, hai người là đủ vui rồi."
Vỹ Hân luôn tỏ ra thản nhiên, cuối câu nói còn mỉm cười, nhưng không hiểu sao Kiều Mặc Nhiên vẫn giải thích.
"Nhĩ Tình với anh chỉ là bạn bè bình thường thôi. Em tới cũng tới rồi, còn cất công nấu ăn, thôi thì ở lại ăn xong hãy về."
Và cũng từ sau lời giải thích đó của anh mà khiến Vỹ Hân phải nghĩ lại. Cô tự thấy bản thân dường như đang giống như ghen tuông đố kỵ, nên liền bỏ túi xách xuống, rồi quay trở vào phòng bếp.
"Vậy vào ăn nhanh đi để tôi còn về."
Vỹ Hân đi rồi, Nhĩ Tình mới tới chỗ Kiều Mặc Nhiên dò hỏi:
"Chị ấy là đối tác của anh thật hả?"
"Đối tác sao? Cô ấy nói với em như vậy?"
"Vâng, tự chị ấy giới thiệu thế."
Anh nghe xong mà không khỏi chạnh lòng bởi hai từ "đối tác" sao xa lạ quá.
"Thôi em bỏ hành lý đó đi, vào ăn trưa trước đã, đi đường xa chắc cũng đói rồi."
"Đúng là đang đói thật ấy." Chu Nhĩ Tình cười cười, rồi cùng anh vào bếp.
Ở đây, thức ăn đã được dọn sẵn lên bàn và Vỹ Hân cũng ngồi vào trước. Giờ chỉ còn việc hai người đến sau ngồi xuống là có thể bắt đầu bữa ăn, đây cũng là lần đầu tiên Kiều Mặc Nhiên được ăn thức ăn do người yêu "cũ" nấu.
"Em ăn đi."
Anh gắp cho Vỹ Hân một miếng, còn Nhĩ Tình thì lại gắp cho anh một miếng.
"Anh ăn cái này đi, ăn cá tốt hơn thịt, nhớ là ăn nhạt mới tốt cho sức khỏe nên không cần phải dùng nước chấm đâu."
Có lẽ Chu Nhĩ Tình là một trong số người biết đến căn bệnh anh đang mắc phải chăng? Cách chăm sóc đặc biệt này thật khiến người ta phải cảm động, nhưng riêng anh thì lại đang bối rối.
"Món cá này rất nhạt, nếu muốn ăn đúng cách thì phải dùng kèm nước chấm, ăn không sẽ không được ngon, vả lại ăn đậm vị một chút cũng đâu tới mức ảnh hưởng nghiêm trọng tới sức khỏe, xem ra Nhĩ Tình tiểu thư có lối sống rất khoa học."
"Chắc do em mắc bệnh nghề nghiệp đó chị, làm ngành y nên khó tránh khỏi cân nhắc trong vấn đề ăn uống. Chưa kể riêng đến căn bệnh..."
"Nhĩ Tình, anh thấy món cá này Hân nấu rất ngon, em mau ăn thử đi."
Chắc do Kiều Mặc Nhiên đoán được Chu Nhĩ Tình sẽ nói gì tiếp theo nên anh vội cắt ngang lời cô, khiến bầu không khí chợt rơi xuống một nhịp.
Vỹ Hân lúc này cũng không để ý gì nhiều đến việc họ ngồi gần, rồi quan tâm, nói chuyện với nhau, nhưng căn bản thì thật sự có chút bực dọc trong lòng mà chính cô luôn phủ nhận.
Rõ ràng thức ăn mình nấu rất ngon, bụng cũng rất đói, nhưng giờ lại nuốt không trôi, nên chỉ ăn có vài miếng đã ngưng.
"Tôi no rồi, chỗ này lát nữa anh tự dọn đi. Tôi về trước."