Cuộc tranh luận không ngớt cứ tiếp diễn mấy ngày sau đó. Hôm nay Mỹ Nguyệt không tiếp tục ở nhà ôn tập như mọi ngày, mới sáng ngủ dậy đã sửa soạn chuẩn bị ra ngoài. Lâm Thịnh và Lý Thục An đã đưa Lâm Quốc Nghĩa đi thăm người quen của ông trong thành phố, cũng là để ông đi xem xem bạn bè mình sống thế nào. Mỗi năm đều có vài lần như vậy, Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh đều đã quen rồi nên ngoan ngoãn ở nhà chờ mọi người về, vì việc học nên cũng không thể đi theo.
Mỹ Nguyệt chuẩn bị ra ngoài xong, đi đến một quán cà phê, không có quá nhiều người ngồi trong quán. Cô mỏ cửa, nhìn quanh một lượt nhìn thấy người nào đó rồi mới bước hẳn vào order đồ uống.
Bên cửa kính có người đang cầm điện thoại lướt lướt, dáng vẻ rất ung dung vui vẻ như trúng xổ số. Mỹ Nguyệt tiến đến gần, Liên Kỳ đã ngồi chờ cô từ lâu, ngước lên nhìn, nhếch miệng cười.
"Đến rồi đó hả?
Giọng điệu nghe rất khó chịu. Mỹ Nguyệt đứng đó nhìn dáng vẻ của cô ta thì tỏ vẻ tiều tuy, đi vào ghế ngồi đối diện cô ta, đặt túi xách xuống không nói gì. Liên Kỳ thấy Mỹ Nguyệt có vẻ không có sức sống thì càng hứng khởi,
thú vị cười cười nói kháy.
"Dáng vẻ sao vậy? Ngủ không ngon sao?"
Cô ta đây là thấy dáng vẻ của Mỹ Nguyệt nghĩ cô vì những lời nói trên mạng mà bị ảnh hưởng, khiến bản thân không được sống tốt. Liên Kỳ đắc ý, vênh mặt lên cười.
"Mày cũng không thể trách tao, ai nói mày lại đáng ghét như thế."
Mỹ Nguyệt nhàn nhạt mở miệng mệt mỏi nói.
"Mày rốt cuộc sao lại làm thế?"
Liên Kỳ nhìn Mỹ Nguyệt một lượt, ánh mắt ghen ghét khó chịu.
"Tao chính là ghét cái kiểu luôn tỏ ra mình thanh cao như mày."
Mỹ Nguyệt khẽ cau mày.
"Chỉ vì thế mà mày bày đặt đủ điều để dẫn dắt người trên mạng mắng chửi tao sao? Mày làm thế để làm gì chứ?"
Liên Kỳ cười cười rồi kiêu ngạo.
"Đúng là tao cố tình thêm thắt bịa đặt mày đấy, chính vì muốn mày bị huỷ hoại, bị mọi người đều ghét bỏ mày, giống như năm cấp 3 vậy. À, chuyện của cái anh năm 4 đó cũng là tao cố tình nói anh ta làm đó. Không ngờ là mày chứng minh được trong sạch. Nhưng mà lần này sẽ không có chuyện đó đâu."
Mỹ Nguyệt mới hỏi hai câu, cô ta đã tự mình khai ra hết mọi việc mình làm. Mỹ Nguyệt thật sự khó hiểu thế giới quan của cô ta, và cũng chẳng muốn hiểu. Cô mở miệng khó khăn hỏi.
"Thế... cô muốn tôi làm gì?"
Liên Kỳ như chỉ đợi câu nói này, đắc chí nhìn Mỹ Nguyệt rồi xoè bàn tay giơ năm ngón lên ra hiệu.
"50 triệu, bảo đảm tất cả những tin tức trên mạng đó về mày sẽ không còn nữa."
Mỹ Nguyệt giật mình, cau mày khó hiếu.
"Gì cơ? 50 triệu? Mày bị điên rồi sao?"
Liên Kỳ cười ha ha vào mặt Mỹ Nguyệt, nhịn lại cười nói.
"Đúng thật là tao biết mày không có nhiều tiền, nhưng mà mày chắc chắn sẽ có cách thôi mà, dù sao người nhà của Lâm Huyền Thanh và nó cũng quý mày như thế."
Mỹ Nguyệt hiểu ra, cô ta chính là muốn Mỹ Nguyệt cô xin tiền người nhà họ Lâm, nếu không đưa cô ta tiền thì tin tức trên mạng sẽ không ngừng bị phát tán ngày một nhiều, ngày một sai lệch; còn nếu Mỹ Nguyệt làm theo lời cô ta, nói không chừng cô ta sẽ lại tung tin tiếp rằng cô đi đòi tiền người nhà. Đúng là một mưu kế hay.
Mỹ Nguyệt còn chưa trả lời, Liên Kỳ đã đứng lên, buông lại lời nhắc nhở.
"Tao mày thời gian 3 ngày, mau chóng đưa tiền cho tao đi. Nếu không những tin tức trên mạng kia sẽ không chỉ dừng lại mỗi thế thôi đâu."
Nói xong, cô ta đi thẳng ra cửa.
Mỹ Nguyệt nhìn cô ta đi thẳng ra ngoài rồi khuất xa mới nở nụ cười khoái chí. Từ trong túi xách, cô lôi chiếc điện thoại đang ghi âm ra, tắt ghi âm đi.
"Ba ngày? Ba ngày là đủ để tôi cho cô lên thớt rồi."
Hôm trước cô mới nhận được tin nhắn của một số lạ nói rằng nếu muốn giải quyết việc nói xấu cô trên mạng thì sáng nay đến gặp. Mỹ Nguyệt đoán được người này chắc chắn có liên quan đến mọi việc phát sinh ở trên mạng này. Cô bèn nghĩ ra cách moi móc thông tin từ người này. Không ngờ người đó lại là Liên Kỳ, lại còn để cô thuận lợi lấy được nhiều thông tin như thế.
File ghi âm được chuẩn bị sẵn sàng, việc còn lại là đợi con cá đó tự mình nhảy lên thớt thôi, rồi phập một cái, con cá này chết chắc.
Lần này, cô tuyệt đối sẽ không nương tay cho hành vi của cô ta, nhất định khiến cô ta nhận được một bài học đáng đời.
Ngày hôm sau là đến đến Dương lịch, việc cho Liên Kỳ lên thớt cũng tạm thời gác qua một bên. Mỹ Nguyệt cũng chưa nói với ai về cuộc gặp mặt này, chỉ muốn bình yên cùng người nhà đón năm mới vui vẻ.
Tết Dương lịch rất nhanh đã đến với mọi người, công việc được tạm dừng vào ngày đầu tiên của năm mới để mọi người có thể dành thời gian cho gia đình, cho bạn bè.