Vì Anh, Thế Giới Tràn Ngập May Mắn

Chương 49: Một thế giới vô cùng nguy hiểm.



Thời gian trôi nhanh đã sắp đến Tết dương lịch, khoảng thời gian cùng nhau đến trường đã tạm thời dừng lại, Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh đều ở lại nhà tự ôn tập để chuẩn bị cho kỳ thi.

Từ khi chính thức trở thành người nhà họ Lâm, Mỹ Nguyệt đã trả phòng mà mình thuê ở bên ngoài, dọn về nhà cùng với ông nội, bố mẹ và Huyền Thanh, người lớn nói không yên tâm để cô ở ngoài một mình, sợ cô gặp nguy hiểm. Mỹ Nguyệt chiều lòng người lớn, về nhà ở với mọi người, từ đó trong nhà càng đông vui và nhộn nhịp hơn.

Sáng hôm nay, Mỹ Nguyệt đang ngồi học trong phòng, Huyền Thanh mở cửa cái rầm, xông thẳng vào, bực bội điều gì đó, ngồi phịch xuống giường, khuôn mặt thì cau có khó chịu, tay đấm bùm bụp vào cái gối, cũng không biết ai đã chọc tức cô nàng.

Mỹ Nguyệt ngồi trên ghế ở bàn học, tay xoay xoay cây bút đang viết, quay lại hỏi thăm.

"Sao vậy? Lại có người nói tao trêu trai rồi?"

Huyền Thanh tức giận, đứng hắn lên giường bực bội phát tiết.

"Đ**, đám người đó đúng là não dính nước mẹ rồi. Nói không biết suy nghĩ, đã thế còn đem mày so sánh với cái con đ* kia nữa. Tao cũng đến chịu mất, nghĩ mình là rốn của vũ trụ hay gì mà nghĩ đứa nào cũng phải đứng về phía nó...."

Ờm... mày chửi thì chửi mà có cần phải văng những từ "tinh túy" như vậy ra không? Hình tượng xinh đẹp của mày sắp không còn nữa rồi đây này.

Mỹ Nguyệt nghe Huyền Thanh bực bội xong thì vẫn bình tĩnh vừa hỏi chuyện gì, vừa mở máy tính lên kiểm tra page trường, chỉ có trên này mới có nhiều chuyện như vậy. Quả nhiên, trên này sắp nổ luôn rồi.

Bao nhiêu bình luận và bài share đều tràn ngập khắp mọi góc ngách trang page của trường. Mỹ Nguyệt từ từ tìm đọc bình luận vừa nghe Huyền Thanh kể lể.



"Mé, mấy con điên đấy không biết từ chỗ xó xỉnh nào biết được thông tin mày hồi cấp 3 đánh nhau. Xong đ*, mấy đứa bắt đầu quả văn 3 điểm lên tiếng bảo mày không có nhân phẩm, không có giáo dục... Tao vào chửi cho thì cứ lôi chuyện mày bị xử phạt vì đánh nhau ra làm lá chắn. Chúng nó bị tao thuyết giáo cho một hồi thì không dám ngoi đầu lên nữa. NHƯNG MÀ..."

Huyền Thanh mới nhưng một tiếng mà khí nóng bốc lên tận đỉnh đầu, khó chịu gằn từng chữ.

"Mé, bọn nó còn đem mày với Liên Kỳ ra so sánh nữa. Tao cũng đến quỳ chúng nó, cái dạng cống rãnh như nó mà cũng đòi so sánh với mẹ biển cả như mày. Chưa hết nhá, cái con Liên Kỳ đó còn không biết xấu hổ nói như mình giỏi lắm ý, còn nói chuyện năm cấp 3 là vì mày gây sự trước rồi nổi giận đánh người. Tao phải đ** chết mẹ nó quá, con |** này, bị n*** hay gì..."

Mỹ Nguyệt nghe những lời tinh túy kia không chịu được nữa đành giơ tay bịt mồm Huyền Thanh lại để cô không phun từ ra nữa. Huyền Thanh bực bội bị bịt miệng không thể phát ra tiếng, chỉ có thể ưm ưm mà bực dọc trong lòng.

Quả thật như Huyền Thanh nói, trên page trường đang nháo nhào lên vì thông tin được tuôn ra (Ly Mỹ Nguyệt đánh nhau tại trường cấp 3), (Đánh nhau, trap girl, không gì không làm),...

Các tiêu đề, bình luận, bài đăng ngày một nhiều, lại ngày một quá đáng hơn, thêm vào đó là những lời khẳng định của Liên Kỳ với đám bạn của cô ta, lấy lý do từng học cùng Mỹ Nguyệt nên mọi người càng tin tưởng lời cô ta nói hơn. Cô ta cũng càng được lợi thế, càng nói càng quá đáng.

Mỹ Nguyệt càng nhìn càng thấy những người này đúng là không có não. Thế giới trên mạng chính là một thế giới vô cùng nguy hiểm. Chỉ vì một tin đồn nhảm, vì những người không phải là người từng trực tiếp trải qua mà đã định tội cho người khác, lời nói mắng chửi cả ở trên page trường, càng có nhiều người gửi tin nhắn trực tiếp qua cho cô. Đúng là một thế giới chỉ dựa vào lời nói trên mạng ảo mà đã dễ dàng kết tội người khác. Thật quá là mất giá trị.

Thấy Mỹ Nguyệt chỉ ngồi đọc, không có phản ứng dữ dội nào như mình, Huyền Thanh bất bình chạy tới, nắm lấy vai Mỹ Nguyệt.

"Nè, mày không sao chứ? Cứ để như này hả?"

Mỹ Nguyệt không nói gì, vẫn đang chăm chú đọc bình luận, đọc những lời bàn tán vẫn chưa ngớt kia. Sau một lúc lâu, Mỹ Nguyệt mới nói.

"Không sao, cứ để bọn họ nói đi. Dù gì cũng sắp thi cuối kỳ rồi, coi như để mọi người thư giãn trước khi thi."



Huyền Thanh bực đến sắp ngất, cái đứa bị nói thì lại bình tĩnh nói không sao? Lại còn thư giãn? Đây là cái logic gì? Còn chưa nói, Mỹ Nguyệt đã cốc nhẹ đầu Huyền Thanh cười cười.

"Lo mấy cái người trên mạng không biết mặt này làm gì. Mau ôn tập đi, nếu không tao cũng không cứu nổi mày đâu."

Huyền Thanh lúc này mới nhớ ra.

"Đúng ha, tiếng Trung nâng cao tao còn chưa học gì hết. Toang rồi, trượt chắc luôn á. Nguyệt à, cứu tao đi mà."

Huyền Thanh níu tay Mỹ Nguyệt, nũng nịu làm dáng đáng thương để được cứu vớt khỏi bờ vực trượt môn. Mỹ Nguyệt bất lực, cầm lấy quyển tập ghi chép đầy đủ của môn học đưa cho Huyền Thanh.

"Nè, tao giúp được đến đây thôi đó. Còn lại thì tự lực cánh sinh đi nhá."

Huyền Thanh vui mừng, ôm chầm lấy Mỹ Nguyệt, cầm lấy quyền ghi chép, rối rít cảm ơn rồi chạy biển về phòng.

Đúng là một cô gái vô lo vô nghĩ.

Mỹ Nguyệt lại nhìn vào màn hình máy tính đang bật, nhìn những lời nói trên đó, có người chửi mắng, có người bênh vực, cô nghĩ, chuyện này nếu không được trực tiếp giải quyết triệt để thì hẳn sẽ khiến cô để lại ấn tượng xấu cho tất cả mọi người đến cả sau này. Vì thế, không thể để nó quá đáng hơn được nữa.

Còn đang suy tư cách giải quyết, Mỹ Nguyệt nhận được một dòng tin nhắn, cô mỉm cười. Cách giải quyết không phải là tự mình tìm đến rồi sao.
— QUẢNG CÁO —

Hãy luôn truy cập tên miền TruyenMoi.me để được chuyển hướng tới tên miền mới nhất kể cả khi bị chặn.