Tình cảm gia đình lúc đầu họ mang đến cho Mỹ Nguyệt có chút xa lạ và nặng nề, nhưng giờ đây, nó tràn ngập ấm áp và hạnh phúc, đến mức cô không kìm được nước mắt mà khóc như đứa trẻ mới lớn.
Vòng tay ôm chặt của Lý Thục An vẫn đều đều vỗ về, khiến Mỹ Nguyệt như được thoải mái hơn, rồi lại càng khóc lớn hơn, gột bỏ đi những ký ức, những lo lắng trong tâm trí, chỉ còn là một đứa bé ôm chặt lấy người mẹ đang yêu thương an ủi mình.
Lý Thục An không ngừng dỗ dành, an ủi Mỹ Nguyệt, Lâm Thịnh bên cạnh Lý Thục An cũng nhẹ nhàng xoa đầu cô, mọi người trong nhà lúc này đều muốn vỗ về để cô ngừng khóc, nhưng cũng muốn cô khóc hết đi những buồn tủi trong lòng.
Huyền Thanh ở một bên trêu chọc để làm tan đi bầu không khí ảo não này.
"Nguyệt à, đừng khóc nữa, khóc nữa là nhà mình ngập luôn đó."
Mọi người cười phá lên vì câu trêu đùa của Huyền Thanh, Mỹ Nguyệt cũng phì cười, dừng khóc lại, lấy tay lau nước mắt, giọng khàn khàn vì đã khóc nhiều.
"Ông nội, chú, dì, cảm ơn mọi người ạ."
Lý Thục An cũng lau nước mắt cho Mỹ Nguyệt, mỉm cười nói.
"Nguyệt à, chúng ta định thêm con vào hộ khẩu, con cũng đồng ý rồi đúng không. Con nên gọi chúng ta là gì nhỉ?"
Đúng vậy, giờ cô là con gái của họ rồi, họ sẽ chính thức là người nhà của cô.
Những cách xưng hô Mỹ Nguyệt đã rất lâu rồi chưa nói ra, có chút căng thẳng, sợ hãi và cũng hồi hộp, nhưng nhìn ánh mắt của mọi người, Mỹ Nguyệt biết, bây giờ khác với cái quá khứ kia của cô, mọi người ở đây rất tốt, cô muốn báo đáp và khiến họ hạnh phúc dù chỉ một chút, cũng muốn một gia đình, những người yêu thương cô.
Mỹ Nguyệt ngập ngừng, nắm chặt lấy góc áo của mình rồi lấy hết can đảm.
"Bố, mẹ..."
Không khí im lặng tầm chục giây, Mỹ Nguyệt cúi đầu chưa dám ngẩng lên vì lo lắng. Thời gian đã trôi qua được tầm 1 phút rồi, vẫn không có tiếng động nào. Một tiếng nấc nhẹ như khóc vang lên, Mỹ Nguyệt vội ngẩng lên thì kinh ngạc khi thấy đôi mắt đỏ hoe của Lý Thục An, bàn tay ôm chặt môi để cố gắng không khóc lớn, nhưng nước mắt và cảm xúc thì vẫn cứ trào dâng, đến khi không chịu được nữa. Lý Thục An ôm chầm lấy Mỹ Nguyệt, vừa khóc vừa nói.
"Um... mẹ đây..."
Mỹ Nguyệt xúc động, ngạc nhiên trước phản ứng của Lý Thục An, Lâm Thịnh bên cạnh cũng ôm lấy hai người, giọng trầm nhưng có thế nhận thấy sự xúc động trong đó.
"Cảm ơn con đã về với chúng ta, Nguyệt."
Lúc này, Mỹ Nguyệt lại òa khóc, khóc vì xúc động, vì vui mừng khi được chào đón đến với gia đình mới, bố mẹ mới, người thân bên cạnh yêu thương và trân trọng cô.
Lâm Quốc Nghĩa và Huyền Thanh nhìn cả nhà khóc lớn cũng rơm rớm nước mắt, ôm lấy nhau. Căn nhà lúc này thật ấm áp, thật hạnh phúc và tràn ngập tình thương gia đình.
Một lúc sau, trong nhà đã không còn tiếng khóc nữa, thay vào đó là những đôi mắt sưng lên vì khóc nhiều. Mỹ Nguyệt và Lý Thục An là hai người khóc nhiều nhất, mắt cũng đỏ và sưng nhất. Lâm Thịnh đi từ trong phòng bếp ra, trên tay cầm hai túi đá nhỏ để Mỹ Nguyệt và Lý Thục An chườm lên mắt cho đỡ sưng.
Huyền Thanh ngồi cạnh Lâm Quốc Nghĩa trêu chọc.
"Không ngờ chúng ta lại có nhiều người thích khóc như em bé vậy đó."
Mọi người cùng cười phá lên, khuôn mặt tràn đầy vẻ hạnh phúc, đây có lẽ là điều Mỹ Nguyệt thầm mong ước bấy lâu. Đã từ lâu, Mỹ Nguyệt không được dạy cho khái niệm về gia đình, nơi đây là nơi đầu tiên cho cô một mái nhà, mọi người ở đây là những người dạy cho cô biết thế nào là người thân. Nó không phải là mong ước đơn thuần nhỏ bé, đối với cô, nó là một cuộc sống mới, một con người mới.
Lâm Quốc Nghĩa hắng nhẹ giọng, trân trọng nghiêm túc nói với mọi người trong nhà.
"Hai hôm nữa, có một buổi họp báo của công ty, chúng ta sẽ giới thiệu chính thức Mỹ Nguyệt là con cháu nhà họ
Lâm, để ông già này xem, ai dám bắt nạt cháu tôi."
Mỹ Nguyệt vừa chườm mắt vừa ngại ngùng nói.
"Có nhất thiết cần phải như vậy không ạ?"
Mọi người không hẹn mà đồng thanh nói.
"Cần."
Mỹ Nguyệt biết không thể lung lay ý kiến của mọi người nên im lặng gật nhẹ đầu.
Lâm Quốc Nghĩa tiếp tục nói kế hoạch.
"Hôm đó, việc của con dâu và 2 cháu gái ta là ăn mặc thật đẹp và xuất hiện trước mọi người, còn lại sẽ là thằng
Thịnh làm. Cứ yên tâm đi."
Lâm Thịnh đã quá quen với việc này, nhưng không có chút gì ghét bỏ mà vui vẻ cười nói.
"Vâng, bố, con biết rồi."
Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh nhìn nhau rồi cười, nói với Lâm Thịnh.
"Con cảm ơn ông nội, bố ạ."
Lâm Quốc Nghĩa và Lâm Thịnh nghe được tiếng cảm ơn từ hai cô con gái thì vui vẻ, vừa cười vừa xoa đầu hai đứa.
Cả nhà ngồi nói chuyện, bàn bạc rất nhiều sau đó..