Một lúc sau bình tĩnh lại, Diệp Chính Thần mới nhìn bóng cô đi vào nhà rồi mới bảo tài xế lái xe đi.
Mỹ Nguyệt đứng trước cửa nhà do dự, cầm tay nắm cửa, lấy một hơi thật sâu rồi mở cửa bước vào. Vừa vào, Mỹ Nguyệt đã thấy cả nhà họ Lâm 4 người đã ngồi đầy đủ ở phòng khách, như đang đợi cô về. Huyền Thanh thấy Mỹ Nguyệt trở về thì đứng dậy chạy lại phía Mỹ Nguyệt rồi thì thầm.
"Cuối cùng mày cũng về rồi. Mày không về, tao sắp bị truy vấn chết rồi."
Huyền Thanh vừa thì thầm vừa đẩy Mỹ Nguyệt vào trong nhà. Mỹ Nguyệt cẩn thận chào mọi người.
"Ông nội, chú, dì, con về rồi ạ."
Ba người lớn không ai nói gì, vẻ mặt lại hằm hằm như ai đắc tội vậy, khiến Mỹ Nguyệt chột dạ, vội vàng giải thích.
"Ông nội, chú, dì, hôm qua là con không đúng, con đau bụng quá, lại vô tình gặp... gặp một người bạn, con lại đau quá nên ngủ thiếp đi, anh ấy đưa con về nhà, đến sáng nay con mới tỉnh lại. Con không cố ý không liên lạc với mọi người đâu ạ."
Mỹ Nguyệt vừa giải thích vừa có chút sợ hãi, nhắm mắt nói liền một mạch, trong đầu vẫn sợ mọi người không tin, sợ những chuyện trong quá khứ lại lần nữa tái diễn.
Lâm Quốc Nghĩa nhìn đứa trẻ đang lo lắng sợ hãi kia mà thấy đau lòng, đứng lên kéo Mỹ Nguyệt và Huyền Thanh ngồi xuống cạnh hai bên của mình, thở dài hỏi thăm.
Lâm Quốc Nghĩa lại thở dài, nhìn đứa trẻ hiểu chuyện đến nỗi làm người ta đau lòng này, nhẹ nhàng nói.
"Hầy, Nguyệt à, trước đây con luôn nói với ông là con không sao, ông già này cũng tưởng là con thật sự không sao, tưởng rằng con gọi ông một tiếng ông nội là đã cho con một gia đình trọn vẹn rồi. Không ngờ, đứa bé con lại..."
Mỹ Nguyệt ngơ ngác không hiểu sao Lâm Quốc Nghĩa đột nhiên lại nói như vậy. Lý Thục An nói tiếp lời của Lâm Quốc Nghĩa.
"Chuyện hôm qua ở khách sạn, cả nhà đều biết hết rồi. Nguyệt, con có biết tại sao 3 người chúng ta lại tức giận như vậy không?"
Mỹ Nguyệt giật mình, không ngờ mọi người đều biết chuyện ngày hôm qua, cúi đầu, tay nắm chặt vạt áo.
"Là vì con sao a?"
Mỹ Nguyệt nghĩ chắc là do mình đã gây chuyện với người khác nên mọi người mới tức giận, dù sao người đó cũng là phu nhân của Diệp gia, địa vị lớn, không phải người có thể chọc được. Cô lại gặp phải người này, tình huống còn không mấy tốt đẹp, mọi người trong nhà tức giận cũng đúng thôi.
Lý Thục An nhìn là biết Mỹ Nguyệt bây giờ đang nghĩ gì, vội nói để ngăn chặn những suy nghĩ trong đầu Mỹ Nguyệt.
"Ba người chúng ta tức giận không phải vì con gây sự với người khác, con đừng có nghĩ như thế. Chúng ta tức giận là vì con cháu nhà họ Lâm lại bị người khác cậy thế hiếp người, bắt nạt con như thế."
Mỹ Nguyệt ngẩng đầu ngơ ngác.
"Con cháu nhà ho Lâm..."
Lâm Thịnh tiếp lời.
"Nguyệt, lúc trước chú và dì An của con quyết định nhận nuôi con, cũng định làm hộ khẩu cho con, nhưng lại sợ con cảm thấy khó chịu, hay cảm thấy có gánh nặng, nên chúng ta không nói ra, chỉ giữ trong lòng, không ngờ, chính vì vậy mà con lại nhận hết những ấm ức ấy vào trong lòng..."
Lâm Quốc Nghĩa nắm tay Mỹ Nguyệt, vỗ vỗ nhẹ bàn tay nhỏ bé của cô.
"Nguyệt à, nếu con đồng ý, con có muốn chính thức về một nhà với chúng ta? Gọi thằng Thịnh với Thục An hai tiếng bố, mẹ không?"
Mỹ Nguyệt từ khi nghe được mấy từ 'con cháu nhà họ Lâm' nước mắt đã bắt đầu rưng rưng, nghe được câu này của Lâm Quốc Nghĩa, cô bắt đầu không nhịn được, nước mắt tí tách rơi, nghẹn ngào.
"Con... con không phải đứa trẻ tốt... con cũng không phải máu mủ của mọi người..."
Lý Thục An nghe đến đây, vội chạy lại ngồi cạnh Mỹ Nguyệt, ôm lấy cô vào trong lòng rồi vỗ nhẹ lưng cô an ủi.
"Bé con... gia đình với nhau không nhất thiết phải nhắc đến huyết thống, chỉ cần có duyên, chúng ta vẫn có thể là một gia đình hoàn hảo, đừng vì những lời người khác nói mà đánh mất bản thân con..."
Lý Thục An vừa dỗ dành vừa lau nước mắt cho Mỹ Nguyệt, đau lòng cho đứa nhỏ dù lớn hơn mấy tuổi nhưng bà vẫn nhìn thấy bóng dáng của đứa trẻ 17 tuổi kia, ám ảnh đến nhường nào.
Lâm Quốc Nghĩa hắng giọng một tiếng rồi nói với Huyền Thanh.
"Thanh, nhắc lại cho ông nội nghe, thế nào là con cháu nhà họ Lâm chúng ta?"
Huyền Thanh lập tức bắt được sóng, thẳng lưng ưỡn ngực, dõng dạc trả lời.
"Dạ thưa ông, con cháu Lâm gia, năng lực tài ba, vì mình vì người vì mọi người, không thẹn với lòng, không hổ với tâm."
Lâm Quốc Nghĩa gật gật đầu, lại quay sang nói với Mỹ Nguyệt.
"Con có điểm nào không phù hợp với những điều kia?"
Từng câu từng chữ của mọi người trong nhà lúc này khiến Mỹ Nguyệt vô cùng cảm động, không ngờ có một ngày cô được lại lần nữa có được người thân, những người có thể vì một người như cô mà yêu thương, mà đau lòng, mà vỗ về.